Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1376

Ngày hôm sau.

Chiến Hàn Quân bị tiếng pháo ngoài cửa sổ làm thức giấc, cau mày mở mắt ra, ánh nắng sớm mờ mờ chiếu vào mắt anh.

Trong tầm nhìn của anh là một thế giới sáng rực.

Chiến Hàn Quân khẽ run, chớp mắt mấy cái, đuôi lông mày lập tức có ý cười.

Mắt của anh đã sáng lại.

Anh không kịp chờ đợi nhìn Linh Trang nằm trong khuỷu tay anh, nhìn dáng vẻ cô yên lặng chìm vào giấc ngủ, khóe môi gợi cảm mê người của anh nở một nụ cười hạnh phúc.

Vật đổi sao dời, trong mắt anh, dù Linh Trang bao nhiêu tuổi thì mãi mãi vẫn là niềm vui nhỏ thuở thiếu thời của anh.

Anh không nhịn được khẽ gọi: “Linh Trang, anh Hàn Quân có thể nhìn thấy em rồi”

Linh Trang bỗng nhiên vươn hai cánh tay ra, ôm cổ anh làm nũng: “Thật tốt quá, anh Hàn Quân.”

Chiến Hàn Quân dịu dàng sửa sang lại mái tóc bị rối của cô, xúc động nói: “Linh Trang, em nghe thấy tiếng pháo bên ngoài không? Năm mới sắp đến rồi, liệu năm nay chúng ta có thể có một năm đoàn tụ được không?”

Năm mới.

Mỗi nhà đều tràn đầy tiếng cười vui đoàn viên, chỉ có Linh Trang và bảo bối Thanh An sống trong sự ngột ngạt và đau buồn.

Bởi vì vận rủi của nhà họ Chiến đã mang Chiến Hàn Quân và hai đứa bé đi. Vì vậy Linh Trang đã quyết định: anh Hàn Quân và bọn nhỏ không trở lại thì họ vĩnh viễn sẽ không ăn bữa cơm đoàn viên.

Tất cả mọi người đều không dám chủ động đề cập đến việc ăn bữa cơm đoàn viên, chỉ sợ làm Linh Trang đau buồn.

Bây giờ Chiến Quốc. đã trở về. Chiến Hàn Quân cũng quay về rồi.

Nhưng Bé Tùng thì chưa.

Chiến Hàn Quân bỗng nhiên đề cập đến việc ăn bữa cơm đoàn viên khiến Linh Trang xúc động.

Chiến Hàn Quân dịu dàng nhìn Linh Trang: “Làm sao, không muốn ăn bữa cơm đoàn viên à?”

Linh Trang chợt nói: “Anh Hàn Quân, năm nay là năm đầu tiên Anh Nguyệt gả cho nhà họ Nghiêm chúng em. Cũng là năm đầu tiên chị cả chính thức trở thành con gái của nhà họ Nghiêm. Không thể khiến họ chạnh lòng vì Bé Tùng được. Anh bảo Quốc Việt gọi bọn họ lên đây đi, chúng ta cùng ăn cơm đi.”

Chiến Hàn Quân ngoan cố: “Tuân lệnh, nữ vương điện hạ”

Linh Trang cười.

Tuổi tác và kinh nghiệm không hề khiến Chiến Hàn Quân trở nên tang thương mà ngược lại, anh càng lúc càng trở nên chói lọi như ánh mặt trời và rất tỉnh nghịch. Dường như anh càng ngày càng giống đứa trẻ to xác trong lòng cô.

Lúc Chiến Quốc Việt đi vào, đã nghe thấy tiếng bố và mẹ đùa giốn.

“Em không phải nữ vương, em là thái hậu. Đợi bọn nhỏ lập gia đình, em sẽ thăng thành hoàng thái hậu.” Linh Trang sửa đúng từ cho Chiến Hàn Quân “Vâng, thái hậu. Vậy giờ để tôi hầu hạ ngài mặc quần áo và rửa mặt” Giọng nói bướng bỉnh của Chiến Hàn Quân vang lên.

Đáy mắt Chiến Quốc Việt tràn ngập vẻ vui mừng.

Thiên hạ khó khăn cũng không sửa đổi được tính lạc quan của bố mẹ.

Lúc Chiến Hàn Quân và Linh Trang đi tới phòng khách, thấy Chiến Quốc Việt cười vô cùng thần bí, kỳ lạ, Linh Trang hơi thẹn thùng, len lén nhéo eo Chiến Hàn Quân.

Tất cả là do anh Hàn Quân không đứng đản Hiển nhiên là đứa bé này đã nghe thấy bố mẹ tán tỉnh ve vãn nhau rồi.

Chiến Hàn Quân lại cười nói: “Quốc Việt, thái hậu có chỉ, hôm nay sẽ ăn bữa cơm đoàn viên. Mau đi truyền thánh chỉ của thái hậu đi”

“Vâng!” Chiến Quốc Việt vui vẻ đáp lại Sau đó xoay người rời đi.

Linh Trang và Chiến Hàn Quân khẽ run.

“Chứng tự kỷ của con đã khá hơn rồi à?”

Linh Trang cười nói.

Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang thật chặt, xúc động nói: “Em không phát hiện ra sao?

Quốc Việt nói càng ngày càng nhiều, cười cũng càng ngày càng nhiều, tính cách càng lúc càng hoạt bát. Linh Trang, là em chữa được bệnh tự kỷ của thằng bé”

Linh Trang lại lắc đầu: “Em thấy chưa chắc đã là công lao của em. Có thể trong mấy năm học đại học Truyền Kỳ thằng bé đã gặp được cô gái của mình”

Chiến Hàn Quân ngây ra!
Bình Luận (0)
Comment