*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dư Nhân hung dữ quơ tay đi: “Quốc Việt, nhờ cháu trông chừng thằng bé này dùm chú, trở về chú sẽ cho cháu những gì tốt nhất.”
Bé Tùng và Chiến Quốc Việt đồng thời quay lại, động tác của hai người nhanh như tia chớp, không hề dây dưa.
Không những nhịp nhàng mà còn đồng loạt Nắm tay của Dư Nhân đánh vào khoảng không, theo bậc thềm mà đi lên, hai chân lần lượt đứng trên vai của Chiến Quốc Việt và Bé Tùng.
Vốn tưởng rằng sức nặng ngàn cân khiến cho bọn họ phải khụy chân xuống đất, cuối cùng cơ thể của Bé Tùng và Quốc Việt hoàn toàn ngã về phía sau, lúc sức chịu đựng yếu nhất lại còn bị hai người họ còng tay, không thể linh hoạt thoát khỏi anh ta được.
Ai ngờ, Quốc Việt và Bé Tùng đột nhiên năm xuống đất, sau đó ngấm ngầm đá vào cẳng chân, hai chân đột nhiên đá vào lưng của Dư Nhân, Dư Nhân tức khắc bị đá bay.
Dư Niên hoài nghi nhìn vê Chiến Quốc Việt và Bé Tùng, hoang mang nói: “Hai thãng bé này học cùng môn võ công sao?”
Chiến Hàn Quân lắc đầu: “Không phải”
“Vậy sao độ ăn ý của hai đứa nó giống nhau như thế?”
Chiến Hàn Quân có lòng muốn hóa giải thù hận với nhà họ Dư, không muốn để ông ngoại hiểu lầm bản thân, càng chủ động đề nghị: “Ông à, chúng cháu mượn lời nói trước nhé”
Sau khi Dư Niên và Chiến Hàn Quân triệu tập được tất cả mọi người, Chiến Hàn Quân đã thực sự giải thích mọi hiểu lầm từ đầu đến cuối với Dư Niên.
Anh giải thích: “Người phạm nhân đó, thực ra là Bé Tùng anh em song sinh với Quốc Việt”
Dư Niên tròn mắt kinh ngạc.
Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ mặt bi thương, thất vọng nói: “Bốn năm trước lúc nhà họ Chiến đối mặt với vận hạn, Bé Tùng không may mất tích. Thẵng bé vì chuyện này mà đi trả thù Dư Nhân, chắc chẳn hiểu lầm cháu bị Dư Nhân thiêu chết, vì vậy muốn tìm đến anh ta để báo thù”
Dư Niên bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Hóa ra là vậy”
Nhưng có một chỗ Dư Niên không rõ: “Nếu thẳng bé đã là con trai của cháu, vậy cháu còng tay nó để làm gì?”
Chiến Hàn Quân bi thương nói: “Thân phận hiện tại của thẳng bé rất thần bí, tác phong làm việc cũng rất kỳ quái, cũng không chịu nhận lại chúng cháu. Nếu như không còng thăng bé lại, cháu sợ rằng nó sẽ chạy mất. Giữ nó bên mình, cháu mới có thể bảo vệ được nó, không để nó bị người xấu lợi dụng.”
Dư Niên cũng là người từng trải, cũng hiểu được sự lo lắng của Chiến Hàn Quân không phải là không có đạo lí, liền nói: “Hàn Quân, cháu dẫn theo Bé Tùng, yên tâm đi xuống đi. Có tổ chức Mạt Thế bảo vệ hai người, cho dù có ông Trời đến cũng không thể dẫn Bé Tùng đi được”
‘Cảm ơn ông, ông ngoại.” Chiến Hàn Quân lộ vẻ xúc động.
Sự yêu thương của Dư Niên đối với anh, anh cảm thấy bỏ ra cũng xứng đáng.
Bé Tùng cũng không ngoại lệ.
Linh Trang bước đến trước mặt của Quốc.
Việt và Bé Tùng, chạm vào bàn tay máu thịt lẫn lộn của bọn họ, nước mắt chảy một ròng ròng rồi nói: “Có đau không?”
Bé Tùng và Quốc Việt không muốn mẹ buồn, đồng thanh nói: “Không đau.”
Dư Nhân cúi mắt xuống lộ ra ánh mắt đầy nghi hoặc, Linh Trang đau lòng Quốc ii bình thường, Quốc Việt là con trai của cô ấy. Nhưng mà cô đối với thằng phạm nhân này cũng ấm áp như vậy…
Kể cả việc nghĩ đến Chiến Quốc Việt đối với phạm nhân này cũng rất thiên vị, với lại sự ăn ý của Chiến Quốc Việt và thằng bé này lại cực kỳ cao. Dư Nhân trong chốc lát đã lĩnh ngộ được, thằng tù nhân này là Bé Tùng.