*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thanh An thản nhiên đánh Thanh Tùng một lúc, rồi sau đó mới nghênh ngang rời đi.
Thanh Tùng nhìn Thanh An kiêu căng ngạo mạn bước đi, không khỏi thở dài một hơi.
“Cô gái nhỏ này có tính tình thay đổi cùng tuổi tác hay sao vậy! Trước kia không phải ngây thơ đáng yêu lắm sao?”
Chiến Quốc Việt ngồi xổm trước mặt cậu, chế nhạo nói: “Em làm tổn thương mẹ, người nó yêu nhất, thế mà em còn hi vọng nó tỏ vẻ ngây thơ đáng yêu với em hả?”
Thanh Tùng chỉ biết làm biểu cảm đau khổ.
Chiến Quốc Việt nói: “Nhưng mà con bé rất nhớ anh trai Thanh Tùng. Nếu em chịu để lộ thân phận, thì em gái thiên sứ dễ thương sẽ xuất hiện trở lại đó”
Nghe thấy thế, trong lòng Thanh Tùng hơi hơi dao động, bỗng nhiên cậu cũng thấy rất nhớ em gái Thanh An ngày xưa, rất hay bám đuôi cậu, cậu nói gì cũng đều nghe nấy.
Nhưng mà hiện giờ cậu đang là một đặc vụ của Điện Quân Tình, không thể để người nhà nhận ra được, nếu không Điện Quân Tình sẽ hành quyết anh vì vi phạm kỷ luật quân đội.
Bỗng nhiên Thanh Tùng cảm thấy rất buồn, Chiến Quốc Việt quan sát thấy thế, liền kéo anh qua, ân cần nói: “Đi thôi, đừng để bố mẹ chờ lâu.”
Chiến Hàn Quân đang bày biện chén đũa, nhìn thấy Thanh An đang chu miệng tức giận đi vào, anh liền quan tâm dò hỏi: “Diệ Phong lại chọc giận bảo bối của bố hay sao thế?”
Thanh An làm nũng nói: “Bố, sao bố không mời anh Diệp Phong đến ăn cơm với nhà mình?”
Chiến Hàn Quân nghĩ ngợi rồi nói: “Bởi vì hôm nay nhà họ Chiến muốn mở tiệc gia đình nhỏ thôi. Những người khác họ thì không thể tham gia”
Thanh An nghe xong, giảo hoạt nói: “Bố, mẹ cũng không phải họ Chiến, vậy mẹ cũng không thể tham gia tối nay hay sao?”
Chiến Hàn Quân đang tươi cười, nghe đến đó liền trầm tĩnh lại, ngây người nhìn Thanh An.
Trong khoảnh khẳc, trong lòng người bố ngập tràn bao cảm xúc ngổn ngang.
Thanh An vốn yêu mẹ như thế, vậy mà vì Diệp Phong, lại bắt đầu có biểu hiện đưa mẹ ra làm cớ để bênh crush rồi Quả nhiên là con gái lớn thì không giữ ở trong nhà được nữa.
Chiến Hàn Quân nghiêm mặt sửa lại: “Mẹ con là họ Chiến.”
Thanh An dùng chiêu gậy ông đập lưng ông: “Thế kể từ hôm nay trở đi con lấy họ Diệp”
Chiến Hàn Quân câm nín: “.
Thậm chí ngay sau khi cô chết, anh vẫn chưa thể bù đắp được những thiệt thòi mà cô phải chịu đựng. Ký ức lúc anh và lão gia cãi nhau vẫn gợi lại trong anh cảm giác bất lực y như ngày đó.
Khi đó không biết bao lân anh đã phỉ nhổ chính mình, Linh Trang yêu anh thật là bất hạnh cho cô.
Đây là tiếc nuối cả đời của anh.
Cho nên anh không muốn con mình yêu sớm, tình yêu thời trẻ giống như táo xanh, chỉ có vị chát chứ làm gì có vị ngọt?
Anh không muốn để con gái mình phải nếm trái đẳng vì tình yêu sớm như Linh Trang.
“Không được yêu sớm” Chiến Hàn Quân quả quyết.
Thanh An nhỏ giọng kháng nghị nói: “Không công bằng. Bố chỉ cho phép bản thân yêu sớm, không cho bọn con yêu sớm!”
Chiến Hàn Quân không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá?
Còn Linh Trang lại cảm thấy, lúc yêu Chiến Hàn Quân năm cô mười tuổi, lại là trải nghiệm hạnh phúc nhất đời cô.
Cho nên cô mạnh dạn cãi lời Chiến Hàn Quân, cổ vũ Thanh An dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình.
“Thanh An, nếu con thích Diệp Phong thì hãy tranh thủ thời gian, nỗ lực hết mình nghe chưa. Cố lên!”