*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dư Nhân chế nhạo: “Tôi hiểu rồi, anh đã làm mọi thứ có thể để trói buộc tôi và Nghiêm Tranh Ngọc lại với nhau. Anh muốn vun đắp mối quan hệ của chúng tôi đúng không? Phải không?”
“Chiến Hàn Quân, ý đồ của anh thật nham hiểm”
Chiến Hàn Quân thẳng thản nói: “Hôm lên đỉnh Núi Châu Phong, tôi đã nói với anh rằng mục đích ở lại khu biệt thự là để vun đắp tình cảm. Tại sao tôi lại độc ác với anh chứ?”
Dư Nhân vừa tỉnh dậy như một giấc mơ.
Hóa ra cái gọi là “vun đắp tình cảm” ngày đó của Chiến Hàn Quân không phải hai anh em vun đắp tình cảm, mà là anh ta và Nghiêm Tranh Ngọc vun đắp tình cảm.
Nghĩa đen mà Chiến Hàn Quân nói chắc chăn là có chủ ý. Còn nói anh không nham hiểm sao?
Sắc mặt Chiến Hàn Quân tối sầm lại: “Hôm nay anh đến đây để đánh nhau sao?”
Dư Nhân tạo tư thế: “Đánh nhau đi, ai sợ ai”
Chiến Hàn Quân tung cú đá bằng chân mạnh mẽ.
Hai người thực sự bắt đầu đánh nhau.
Dư Tiền đứng bên cạnh để cổ vũ cho Dư Nhân: “Cậu chủ, cố lên”
Một chiếc dép bất ngờ văng ra khỏi cổng và vô tình đập vào miệng của Dư Tiền Sau đó, nhìn thấy Chiến Hàn Quân đỡ Thanh Tùng đang nhảy bật lên. Trên chân Thanh Tùng thiếu một chiếc dép.
Dư Tiền tức giận cầm dép bước đến chỗ Thanh Tùng định hung hăng trách móc, không ngờ Chiến Quốc Việt ưỡn ngực lên, bực bội nói: “Sao, muốn đánh nhau?”
Dư Tiền nhìn Chiến Quốc Việt, rồi nhìn Thanh Tùng, và cuối cùng chịu thua sự đồng tâm hiệp lực của hai người họ.
Âm thầm suy nghĩ, kể từ khi mấy người của nhà họ Chiến này tới, tâm tình của cậu chủ luôn không vui. Tại sao không nhân cơ hội hai anh em đồng tâm hiệp lực này để khiến họ nản lòng và để họ kiềm chế tính khí.
kiêu ngạo của mình.
“Cứ đánh đi. Tôi sợ cậu sao?”
Vừa dứt lời, Dư Tiền Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng bắt đầu đánh nhau.
Chiến Hàn Quân đánh nhau với Dư Nhân, các động tác của Chiến Hàn Quân rất mạnh mẽ và đẹp mắt. Tuy nhiên, sức mạnh của anh lại vô cùng khiến người khác khiếp sợ.
Dư Nhân hành động quyết liệt, giống như một con thú với sự tàn bạo khát máu. Tuy nhiên, mọi động tác của anh ta đều bị Chiến Hàn Quân đánh trả một cách dễ dàng.
Lại nhìn trận đánh của Chiến Quốc Việt, Thanh Tùng và Dư Tiền, Chiến Quốc Việt là người không thích dùng vũ lực, một khi dùng vũ lực cậu chỉ có thể một lần duy nhất, vì vậy, cậu tàn nhẫn đánh Dư Tiền đến sưng cả mặt mũi, rồi khiến tay chân của anh ta trật khớp, Dư Tiền bỗng nằm lăn lóc trên mặt đất như một con giun.
Khi Linh Trang và Thanh An nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bọn họ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Chiến Hàn Quân và Dư Nhân đánh nhau kịch liệt, Linh Trang tức giận nói: “Thôi đi”
Chiến Hàn Quân nghe thấy lời Linh Trang nói, lập tức bật người lui đến trước mặt Linh Trang