*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiến Quốc Việt im lặng mà nhìn chãm chấm vào Bé Tùng: “Anh đã xem thường em chuyện gì rồi?”
“Anh xem thường em làm người không có nguyên tắc”
Chiến Quốc Việt nói một cách chắc chẩn: “Em vốn dĩ không có nguyên tắc”
Vốn dĩ Linh Trang nghĩ rằng có chuyện gì đó rất động trời, ai ngờ hai đứa trẻ này lại vì cãi cọ vì chuyện lớn này.
Linh Trang ngơ ngác mà ngồi yên tại chỗ, một lúc lâu sau vận không biết nên làm như thế nào để hòa giải mâu thuẫn của con cái Chiến Hàn Quân ngồi thẳng người lại và nói: “Nói nghe xem thử, sao lại nói là không có nguyên tắc?”
Chiến Quốc Việt nói: “Trước đây nó vì để che giấu thân phận của mình mà giả vờ làm người đồng tính”
Bé Tùng nói: “Đây là lời nói dối có ý tốt mà”
“Nói dối đã là không tốt rồi” Chiến Quốc Việt cố tình làm mâu thuẫn trở nên lớn hơn.
Gương mặt điển trai vốn dĩ không hề có biểu cảm của Chiến Hàn Quân liền trở nên lạnh lùng, dạy dỗ hai đứa con: “Bố không cần biết các con ở bên ngoài quậy như thế nào, khi ở trước mặt mẹ thì đều phải nhịn xuống cho bố”
Bé Tùng ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng.”
Chiến Quốc Việt lại tiếp tục cầu xin: “Bố à, con không hề muốn ở cùng với nó một giây nào.”
Chiến Hàn Quân tức giận mà trừng mắt nhìn vào Chiến Quốc Việt không nghe lời, có điều sau khi anh nhìn thấy ánh mắt dịu dàng ở dưới đáy mắt của Chiến Quốc Việt, lửa giận ở trong đôi mắt ưng của Chiến Hàn Quân dần dần bị thay thế bởi sự nghỉ ngờ.
Chiến Quốc Việt vẫn luôn hiếu thảo với mẹ, tính cách của cậu vẫn luôn điềm đạm.
Chắc chắn sẽ không vì một chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này mà chọc tức mẹ.
Cậu làm như vậy, chắc chắn có ý đồ khác.
“Vì vậy con muốn bố giúp các con như thế nào đây?”
Chiến Quốc Việt nâng sợi dây Đồng Tâm lên: “Có thể cởi ra giúp con không?”
Bé Tùng đã cảm nhận được sự chán ghét của Chiến Quốc Việt liên cảm thấy tủi thân đến vàng mắt cũng đỏ ửng lên: “Chiến Quốc Việt, anh phải làm đến mức này sao?”
Chiến Quốc Việt nghiêng đầu qua mà không nhìn cậu ấy, nói với giọng điệu mang theo sự kiềm chế mà xa cách: “Anh muốn yên tĩnh một chút.”
“Anh muốn yên tĩnh, cùng lầm thì em im miệng thôi. Anh cần phải làm đến mức cởi bỏ sợi dây Đồng Tâm sao.” Bé Tùng hét lên.
Gởi bỏ sợi dây Đồng Tâm, mẹ sẽ cảm thấy buồn đến mức nào.
Khi Linh Trang bưng ly nước ra, Chiến Hàn Quân đã cởi bỏ sợi dây Đồng Tâm của Chiến Quốc Việt ra rồi.
Sau đó buộc sợi dây Đồng Tâm vốn còn đang buộc ở trên cổ tay của Chiến Quốc Việt lên cổ tay của mình. Sau đó dịu dàng mà xoa đầu của Bé Tùng, an ủi nói: “Ngày mai là đêm giao thừa, vừa đúng lúc bố muốn mua cho con vài bộ quần áo mới, ăn cơm xong con hãy đi dạo với bố ở khu chợ sau núi.”
Bé Tùng đầy vẻ áy náy, tâm trạng cảm thấy rất không vui.
Linh Trang nổi giận mà nói với Chiến Quốc Việt: “Chiến Quốc Việt, những việc làm của con vào ngày hôm nay khiến mẹ cảm thấy vô cùng thất vọng. Con hãy đi vào với mẹ?
Sau đó, Linh Trang và Chiến Quốc Việt liền đi vào trong phòng sách.