*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiến Hàn Quân biết răng Bé Tùng đã có quyết định ở trong đầu nên không còn thuyết phục cậu ấy nữa.
Hai người đến thị trường đổ thạch, nhìn viên đá thô chất thành gò núi cao, Chiến Hàn Quân nhíu mày.
Mặc dù anh có chỉ số IQ vượt trội, là người bất khả chiến bại trong lĩnh vực kinh doanh nhưng khi nói đến giám định thì đó là điểm mù của anh.
Muốn anh tìm được ngọc thạch thượng hạng trong đống đá thô này, đối với anh mà nói thì tương đương với việc mò kim đáy biển, tìm vàng trên cát.
Bé Tùng nhìn bố của mình cau mày thì tò mò hỏi: “Chúng ta sẽ mua đá thô sao?”
Chiến Hàn Quân gật đầu.
“Mua để làm gì vậy bố?” Bé Tùng càng thêm tò mò, dù sao thì trong ký ức của cậu ấy, nhà họ Hàn là một gia đình vô cùng giàu có, nếu như muốn đồ bãng ngọc thì hoàn toàn có thể lấy tiền đi mua ở cửa hàng chuyên bán.
Chiến Hàn Quân nói: “Những người hâm mộ tầm thường ở xung quanh chú và ông con suy cho cùng thì thực sự không thích mẹ con ăn mặc khó coi. Con nói xem, bọn họ cũng không xinh đẹp bằng mẹ của con, học.
thức cũng không hiểu biết sâu rộng bằng mẹ con, trình độ bên trong cũng không cao bằng mẹ con. Bọn họ dựa vào cái gì mà dám xem thường mẹ của con chứ?”
Bé Tùng hóa đá đứng đơ người tại chỗ.
Hóa ra bố của cậu ấy đến đổ thạch cũng chỉ là muốn tặng cho mẹ món trang sức xa xỈ nhất?
Từ trước đến giờ cậu ấy chưa bao giờ phát hiện ra bố của mình lại có một mặt trẻ con như vậy.
Đường đường là Thái Tử Gia của Đế đô chỉ cần cau mày là có thể khiến thời cuộc biến đổi, khiến cho biết bao người mới nổi trong thương trường nghe thấy là khiếp sợ, vậy mà chỉ vì vợ của mình bị người khác khinh thường liên chạy đến thị trường đá thô để đổ thạch sao?
Nhưng mấu chốt là, anh dường như: không biết gì về đổ thạch, không sợ sẽ là lấy đá đập vào chân mình sao?
“Ngài đây, anh muốn đổ thạch sao?”
Người bán đá thô là một ông già gầy gò nhìn rất thông minh, đồng tử gian xảo đọng lại trên người Chiến Hàn Quân, đôi mắt đen láy của ông ta đảo qua, có lẽ ông ta nhìn thấy Chiến Hàn Quân ăn mặc không tầm thường, lại không biết giám định nên trong lòng nghĩ rằng đây thực sự là một cơ hội tốt để kiếm tiền mà ông trời ban cho.
Bé Tùng lại một lần nữa hóa đá: “Tại sao lại là con. Rõ ràng người mà cô gái đó thích là bố?”
Chiến Hàn Quân chính đáng nói: “Mỹ nam kế đối với đàn ông chưa vợ mà nói thì chính là phong lưu phóng túng còn đối với đàn ông đã có vợ mà nói thì chính là giở trò lưu manh. Nếu như bố dùng mỹ nam kế thì sầu riêng ở phố này cũng không đủ để bố quỳ xuống. Cho nên là chỉ có thể làm phiền con ra mặt”
Bé Tùng cũng không muốn bố mẹ xa cách nên đã đi về phía cô gái với tỉnh thần xem cái chết như không “Hi, chị gái xinh đẹp, chúng tôi muốn mua ngọc thạch tốt nhất để đánh bóng một bộ trang sức. Chị có thể nào chọn giúp chúng tôi một viên đá thô được không?”
Sau khi Bé Tùng nói xong liền ném cho cô ta một ánh nhìn như điện Cô gái nhìn thẳng vào Chiến Hàn Quân và thẹn thùng nói: “Tôi chỉ thích đàn ông lớn hơn tuổi mình thôi. Cậu bảo anh ấy đến nói chuyện với tôi, tôi sẽ giúp các người chọn.”
Bé Tùng cúi đầu quay lại trước mặt bố mình, ủ rũ nói: “Cô ta thích bố”
Chiến Hàn Quân liếc mắt nhìn cô gái mê trai từ xa, toàn thân chống cự quyết liệt.
“Nếu mỹ nam kế không được vậy thì đổi cách khác.”
Ông già gầy gò bước tới cười nói: “Ngài đây, đổ thạch cũng cần dựa vào vận may. Đá ở đây một viên một triệu tệ, nếu như vận khí tốt thì có thể gặp được ngọc mỡ dê, ngọc bích đế vương xanh. Vận khí không tốt thì có thể chính là đá mã não chất lượng kém…”
Sau khi giới thiệu về quy tắc đổ thạch, ông già gầy gò hỏi: “Không biết ngài đây có dám đổ hay không?” Trong giọng điệu có chút khinh thường.
Chiến Hàn Quân hỏi: “Trong đây thực sự có ngọc mỡ dê thượng hạng sao?”