*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm tối bao phủ Núi Châu Phong Chiến Hàn Quân và Linh Trang liếc nhìn bầu trời đen nhánh, trong lòng hai người lặng lẽ lo lắng cho con trai Chiến Quốc Việt của họ Linh Trang rúc vào trong ngực Chiến Hàn Quân, vô cùng buồn rầu nói: “Anh Hàn Quân, em rốt cuộc có thể trải nghiệm năm đó vì sao anh muốn giấu diếm tất cả bọn em, một mình lén lút đối chọi với tâm cảnh của Mạt Thế”
Chiến Hàn Quân suy nghĩ mơ màng đến mấy năm trước, khi đó anh giấu diếm tất cả người thân, một mình lao tới Mạt Thế cùng nhà họ Chiến chiến đấu kịch liệt.
Thật ra chết rất dễ, nhưng muốn anh dứt bỏ tình thân, đặc biệt là tình yêu của anh với Linh Trang thì vô cùng khó khăn.
Giọng nói của Linh Trang nhẹ nhàng đập vào trong tim Chiến Hàn Quân trong đêm tĩnh lặng.
“Nếu như có thể dùng tính mạng một người đổi lấy sự an toàn của tất cả mọi người, em nghĩ em cũng sẽ làm như vậy. Anh Hàn Quân, trước kia em không nên trách anh” Đôi mắt Linh Trang đẫm lệ nói.
Chiến Hàn Quân ôm cô thật chặt, thâm tình thì thầm nói: “Linh Trang, thật ra anh hối hận. Khoảnh khắc anh sắp chết anh bỗng hối hận, anh hối hận đã bỏ rơi em, để em một mình đối mặt tương lai gian khổ”
Khóe mắt Linh Trang ửng đỏ, bá đạo bốc đồng ra lệnh: “Sau này không cho phép rời khỏi em nữa”
Chiến Hàn Quân ôm cô thật chặt, khàn khàn nói: “Được.”
Điện Quân Tình.
“ừ”“
Sau khi Chiến Quốc Việt ăn xong chén cháo nấm tuyết thì đứng lên, thư giãn gân cốt một cái, đá chân, sau đó cười rực rỡ với chị cả, hỏi sâu xa: “Vậy mấy chị khác đâu?”
Chị cả nói: “Mấy chị ngủ hết rồi”
Đáy mắt Chiến Quốc Việt ánh lên vẻ thông minh, ra vẻ mệt mỏi nói: “Thật nhàm chán, vậy em cũng sẽ nghỉ ngơi”
Nói xong cũng ngáp hai cái, sau đó đi về phía giường, Chị cả quan tâm đắp kín mền cho cậu, sau đó bưng chén rời đi.
Chân trước chị cả vừa đi, đôi mắt uể oải kia của Chiến Quốc Việt lập tức trở nên sáng rỠ.
Ánh mắt sắc bén như ưng rơi xuống trên tranh dáng tường trên vách tường, những tác phẩm xấu xí kia đều là Bé Tùng vẽ, nhưng mỗi bức tranh đều lộ ra người Bé Tùng muốn vẽ.
Ví dụ như, năm con chim, con chim gãy một cánh rơi từ không trung xuống, chim này.
rơi xuống nước rõ ràng chính là bé Tùng vẽ bản thân.
Nhìn thấy những tác phẩm hội họa bị nỗi sầu biệt ly lấp đầy này, đáy mắt Chiến Quốc Việt đầy vẻ vui mừng.
Giờ phút này bé Tùng có lẽ đang uốn éo trong ngực mẹ, hưởng thụ tình thương vô hạn của bố, và sự nhân từ từ tình yêu của mẹ.
Không bao lâu, Chiến Quốc Việt lén chuồn khỏi ký túc xá.
Cậu muốn điều tra địa hình của Điện Quân Tình.
Nhưng không có bản đồ chỉ dã có thể xông ngang đi loạn trong Đi Tình như mê cung.
Cuối cùng cậu đi tới trước một tòa cung điện dưới đất.
Cửa cung điện dưới đất có chị gái nhỏ canh giữ, cô ấy giống như con rối không nhúc nhích đứng đó, chỉ có một đôi mắt giống như đèn pha không ngừng bản ra bốn phía dò xét dị thường của bốn phía.
Chiến Quốc Vii íy một trái bom khói trong ngực ra, đây là đồ cậu tìm được trong phòng Bé Tùng, cậu ném bom khói đập vào cổng cung điện dưới đất, cung điện dưới đất lập tức nổ tung thành từng làn khói đen dày đặc.