*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bé Tùng vừa trải qua sự kiện bi thảm của chị sáu, nên hiện tại, khuôn mặt tuấn tú của anh lạnh như băng, trong ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.
Anh cần răng giận dữ nói: “Ông sai rồi, tôi là bé Tùng”
Monster nghe xong lộ rõ vẻ hoang mang “Hóa ra người ở trong cung điện dưới lòng đất lại là Chiến Quốc Việt?”
Đến lúc này mới biết được Chiến Quốc Việt đã chiến đấu quả cảm như thế nào.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ xuất sắc.
Monster cười lạnh lùng tà mị “Mày thật sự có tài sao”
Bỗng nhiên Monster vỗ tay, tức thì ngay lập tức cửa phòng trang đột nhiên bị đá tung ra, một nhóm đặc vụ mặc áo đen từ bên ngoài xông vào.
Monster nhét song sắt vào túi quần, rồi điềm nhiên ra lệnh: “Bắt lấy cậu ta”
Phòng thiết bị tương đối nhỏ, cho nên sau khi mấy chục cái đặc công tiến vào thì trong nháy mắt đã trở nên chật chội không một kẽ hở.
Bé Tùng không trốn tránh được nên chỉ có thể chiến đấu với bọn họ.
Nhưng những đặc vụ này là những người đã được chuẩn bị từ lâu, họ được trang bị súng lục, tài thiện xạ lại rất chuẩn xác. Bé Tùng phải tránh đạn trong không gian chật chội, thoạt nhìn ban đầu thì khá thoải mái.
Nhưng dần dần càng trở nên yếu ớt.
Cuộc chiến của những con thú bị mắc kẹt vốn đã rất khó khăn May mắn thay, vào thời điểm này, một bước ngoặt đã xuất hiện.
Chiến Quốc Việt bỗng nhiên vọt vào, cầm trong tay hai khẩu súng tự động, ném một chiếc cho bé Tùng: “Tiếp Hai anh em chung sức hợp tác, chẳng mấy chốc đã càn quét gần hết nhóm đặc công.
Monster nhìn bé Tùng một lúc, rồi nhìn sang Chiến Quốc Việt. Gã kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
“Chiến Quốc Việt, sao mày vẫn chưa chết?”
Chiến Quốc Việt nói: “Người gian ác như ông thì không được ai giúp đỡ, chị sáu đã sớm nhìn rõ lòng lang dạ thú của ông, cho nên chị ấy mới giúp tôi tránh được vụ đánh bom trong cung điện dưới lòng đi Trước đó Monster còn cảm thấy có chút áy náy với cái chết của chị Sáu, nhưng giờ phút này gã lại cảm thấy hận không thể tự tay giết chết cô ấy “Hoa Nhị, cô chết là đáng lắm” Monster tức muốn hộc máu nói.
Chiến Quốc Việt và bé Tùng bản nãy giờ đã hết sạch đạn Monster giương giương tự đắc vênh mặt, cười lạnh lùng “Chiến Quốc Việt, bé Tùng, đâu hàng đi”
Vài tên đặc vụ chĩa súng vào người Chiến Quốc Việt và bé Tùng, hai người nhìn nhau rồi ném súng đi, phẫn nộ trừng mắt nhìn Monster.
Monster đi về hướng Chiến Quốc Việt và bé Tùng, cười nói: “Hai anh em các người, rốt cuộc ai là bé Tùng, ai là Chiến Quốc Việt?”
Chiến Quốc Việt cười nói: “Sao chúng tôi phải nói cho ông biết? Đừng tưởng là tôi không biết mưu kế của ông, ông muốn bé Tùng chết là bởi vì ô bé Tùng phá huỷ Điện Quân Tình. Ông muốn giữ lại mạng cho Chiến Quốc Việt để đi Everset làm con tin, bởi vì ông sợ chiến dịch ở châu phong của ông thất bại, lúc đó nếu có con †in trong tay, thì có thể gia tăng lợi thế chiến thẳng của ông”
Monster xắn ống tay áo, dí súng vào người Chiến Quốc Việt. “Mày rất thông minh?”
Chiến Quốc Việt bướng binh nói: “Vậy đoán xem tôi là ai?”