Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1637

Chương 1637: Chiến Quốc Việt

Bà Dư bỗng nhiên lại giành lại đứa bé, nói “Được rồi, được rồi. Đứa nhỏ con cũng nhìn qua rồi, mau đi đi”

Dư Nhân nhìn đứa nhỏ có chút không nố, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, nửa đùa nửa thật nói: “Mẹ, hay là chúng †a đem bé Quốc về nhà họ Dư nuôi, như thế thì khi mẹ quay về nhà cũng không cảm thấy trống vắng nữa rồi.”

‘Vừa nói hết câu, nhìn xung quanh ba người phụ nữ trong phòng, ai nấy đều oán khí ngút trời trừng mắt nhìn anh ta. Ánh mắt rõ ràng muốn nói: Cậu năm mơ!

Dư Nhân tự vỗ vỗ miệng mình, anh ta cũng không biết sao tự nhiên mình lại nói ra những lời đó. Thật ra, nghiêm túc mà nghĩ, anh ta không hề hy vọng mẹ mình sẽ quay lại nhà họ Dự, trải qua những ngày tháng nhạt nhẽo như trước kia. Vậy trong tiềm thức anh ta thật sự hy vọng bé Quốc sẽ đến nhà họ Dư sao?

Bà Dư giành lại đứa nhỏ, nói: “Muốn để bé Quốc về nhà họ Dư cũng không hắn không thể, con quỳ xuống cầu hôn Tranh Ngọc, chỉ cần Tranh Ngọc đồng ý gả cho con, chúng ta liền cùng con trở vì Dư Nhân liền liếc mắt nhìn Tranh Ngọc, sắc mặt Tranh Ngọc nhợt nhạt, những người phụ nữ ở, cử rất nhiều người sẽ mập lên, nhưng cô lại gầy hơn so với trước. Tranh Ngọc gầy đi trông lại càng thanh lệ.

Dư Nhân cảm kϊƈɦ từ đáy lòng, nói: “Tranh Ngọc, cảm ơn cô”

Tranh Ngọc cười khổ, cô biết hàm ý trong câu cảm ơn đó, hẳn là cảm kϊƈɦ cô vì từ trước đến nay chưa từng lợi dụng đứa bé để ép anh ta chịu trách nhiệm.

“Đây là lựa chọn của chính tôi” Tranh Ngọc nói.

Bất luận là thay Linh Trang ngăn chặn tai nạn, hay là quyết định giữ lại bé Quốc, đều là những việc cô cam tâm tình nguyện làm.

Từ trong phòng bệnh viện đi ra, hai nhà nhà họ Dư và nhà họ Nghiêm nhìn đứa nhỏ như hổ rình mồi, chăm chăm không rời mắt.

“Hãy đưa đứa trẻ cho chúng tôi!” Dư Sinh nói.

Ông cụ Nghiêm nói: “Hôm nay ai cũng đừng mong mang đứa nhỏ đi: Một trận đại chiến hết sức căng thắng lại sắp sửa nổ ra, cửa thang máy ngoài hành lang đột nhiên mở ra, một thân hình cao to rắn rỏi từ bên trong bước ra.

Là Chiến Quốc Việt, cậu mặc một bộ vest đen, cao lãnh cấm ɖu͙ƈ, nghiêm nhiên chính là bản sao của Chiến Hàn Quân.

Đằng sau cậu chính là Quan Minh Vũ, Diệp.

Phong, Lâm Miên và Phong Mang. Bốn thanh niên khôi ngô cùng mặc một kiểu vest, tay đút vào trong túi quần, đeo kính râm, vô cùng đẹp trai Hành lang trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ.

Chiến Quốc Việt đi đến trước mặt bà Dư và ông cụ Nghiêm, khuôn mặt anh tuấn nhưng hung ác nham hiểm không một chút ấm áp nào, dường như căn bản không phải là đang đối mặt với những vị trưởng bối, mà như những người xa lạ không hề quen biết “Quốc Việt, việc này không có liên quan đến con, con không cần ra mặt” Bà Dư nói Ông cụ Nghiêm cũng nói: “Đúng, chuyện này không thể làm khó trẻ con. Quốc Việt, con lui ra”

“Ở Á Châu gây chuyện, ai cho mấy người dũng khí này thế?” Chiến Quốc Việt lạnh lùng nói.

Ông cụ Nghiêm và bà Dư trố mắt, Quốc Việt, đây là giọng điệu dùng để nói với người thân sao?

Dư Thiên An quở mảng Chiến Quốc Vi “Quốc Việt, sao con có thế nói chuyện như thế với trưởng bối chứ?”

Chiến Quốc Việt chuyển ánh mắt sang Dư Thiên An, đáy mắt trong phút chốc như kết băng”Trưởng bối? Lúc trưởng bối gây phiền phức cho tôi, xin hỏi mấy vị trưởng bối có ngại với thân phận trưởng bối không vậy?”

Dư Thiên An trợn tròn mắt, bà thật sự không ngờ rằng thái độ của Chiến Quốc Việt đối với bà lại lạnh lùng vô tình như thế, dường như xem bà chính là kẻ thù vậy.
Bình Luận (0)
Comment