Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 177

Lúc nửa đêm, Chiến Hàn Quân thành công tái phát bệnh đau dạ dày của anh Dạ dày đau đến mức anh không đi ngủ nổi, anh đành phải đi xuống lầu tìm thuốc đau dạ dày. Cuối cùng anh lại ngồi liệt ở trên bậc thang, gây ra tiếng động đánh thức Lạc Thanh Du.

Lạc Thanh Du khoác áo khoác lên đi tới, nhìn thấy Chiến Hàn Quân ôm bụng ngồi ở trên bậc thang, liền biết ngay bệnh dạ dày của anh tái phát.

Cô vội vàng chạy tới, lúc đầu muốn khiêng Chiến Hàn Quân trở lại phòng của anh. Nhưng Chiến Hàn Quân cao một mét tám mươi chín, giờ phút này anh lại không có lực đứng dậy, Lạc Thanh Du hoàn toàn không thể di chuyển anh.

Cô chỉ có thể chạy xuống lầu tìm thuốc dạ dày của anh, rót một chén nước ấm, trở lại trước mặt anh, tự mình cho anh uống thuốc.

“Cô cho tôi uống bậy bạ gì đó?”Dù Chiến Hàn Quân đã đau đến tình trạng không động đậy được, nhưng ý chí siêu mạnh mẽ của anh làm cho anh duy trì đầu óc từ đầu tới cuối.

Lạc Thanh Du không hề nghĩ ngợi nói “Thuốc dạ dày của anh! Cacbon-axit nhôm magie và thuốc omegal”

Bên trong cặp mắt đồng của Chiến Hàn Quân xuất hiện vẻ kinh ngạc. Bên trong hộp thuốc có đủ loại thuốc dạ dày, nhưng tại sao cô lại biết anh chỉ uống hai loại thuốc là cacbon-axit nhôm magie và thuốc bảo vệ dạ dày bên trong viên nhộng? Mà không phải là thuốc tăng cường chức năng dạ dày?

Anh đúng là không uống được thuốc tăng cường chức năng, uống lần nào thì nôn lần đó.

Hàn Quân bỗng nhiên mở ra đôi mắt lấp lánh như sao, nhìn thấy vẻ lo lắng và sốt ruột không giấu diếm được trong đáy mắt Lạc Thanh Du. Chiến Hàn Quân có chút ngạc nhiên.

Xưa nay anh chưa từng vui vẻ dễ chịu với cô, mà cô sau nhiều lần lặp đi lặp lại bị anh tổn thương cũng chỉ toàn nói lời ác độc với cô.

Anh cho rằng trong lòng cô cảm thấy rất hận anh!

*Tôi muốn uống butyryl”Anh yếu ớt nói Anh không khống chế nổi suy nghĩ điên cuồng muốn thăm dò cô của mình!

Lạc Thanh Du làm sao biết được Chiến Hàn Quân muốn thầm thăm dò lòng của cô.

Tình cảm của cô bộc lộ ra chân thực mà tự nhiên.

“Trong nhà không có butyryl” Cô qua loa trả lời anh.

€ô lo lắng anh là đau đến mức đầu óc hồ đồ rồi, cho nên mới muốn uống thứ thuốc mình không uống được. Lạc Thanh Du ép anh nuốt xuống một viên cacbon-axit nhôm magie và thuốc omega…

Chiến Hàn Quân buồn bực nhìn sang người phụ nữ không nghe lời này. Sau khi thuốc dạ dày trôi xuống dưới, có lẽ là đau đớn đã giảm bớt, anh chậm rãi đứng lên, nhưng.

toàn thân vô lực làm cho anh khẽ lảo đảo kém chút té xuống, Lạc Thanh Du đành cho anh mượn tay của mình.

“Cậu Quân, tôi dìu anh lên vậy!”

Lần này Chiến Hàn Quân không từ chối cô.

Lạc Thanh Du biết anh không thích đụng chạm cô, cẩn thận cầm cánh tay của anh.

Động tác này không hề có tác dụng đỡ bệnh nhân.

Chiến Hàn Quân liền tức giận nói: “Có người nào đỡ người bệnh như cô không?”

Lạc Thanh Du dứt khoát kéo tay anh tới khoác lên gáy cô, để hầu như toàn bộ cơ thể anh đè lên lưng cô, dùng toàn bộ sức mạnh kéo anh vào trong phòng.

Thật vất vả kéo Chiến Hàn Quân lên trên giường, tên này lại ngủ thiếp đi, còn phát ra tiếng ngáy đều đều.

Lạc Thanh Du đành phải cởi vớ, giày, áo khoác ra cho anh… Cẩn thận đắp thêm chăn cho anh.

Lạc Thanh Du không ngừng thở ra đầy mệt mỏi.

Lạc Thanh Du nhìn sang người đàn ông đang ngủ say, ánh mắt phác hoạ mặt mày của anh, có lẽ bởi vì vẫn còn cảm thấy đau đớn do.

bệnh dạ dày, đầu lông mày anh khẽ nhăn.

Lạc Thanh Du chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhẹ giọng măng: “Đáng đời, biết rõ mình bị đau dạ dày còn muốn ăn mì! Còn muốn thêm cay, tính tình kiểu gì vậy”

Sau đó tắt đèn rón rén rời đi.

Trong đêm tối, Chiến Hàn Quân bỗng nhiên mở ra đôi mắt sáng sắc bén như ưng!

Lạc Thanh Du, rốt cuộc cô đang cất giấu bí mật gì?

Hôm sau, Chiến Hàn Quân dậy sớm.

Lạc Thanh Du lại vì ban đêm không nghỉ ngơi đàng hoàng nên dậy không nổi Lúc mấy đứa trẻ xuống lầu thì thấy Chiến Hàn Quân đang ở trong phòng bếp làm đồ ăn sáng cho bọn họ.

*Bố, mẹ không làm đồ ăn sáng hả?” Chiến Quốc Việt đứng trước cửa phòng bếp, tò mò không thôi.

Động tác trong tay Chiến Hàn Quân hơi dừng lại, anh đang nghĩ, rốt cuộc cô có thể dậy được hay không.

Bình Luận (0)
Comment