*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 1820: Gương vỡ lại lành
Mãi cho đến khi Nghiêm Mặc Hàn ôm con ra ngoài chơi thì sự chú ý của Linh Trang mới chuyển đến trêи người chị cả và bà Dư.
“Mợ Thanh, chị cả, này hai người đến biệt thự Ngọc Bích là có chuyện gì quan trong saơ?” Tính cách của Linh Trang thẳng thắn, có cái gì trong lòng thì đều nói ra. Cô sẽ cảm thấy không thoải mái nếu như bị kìm nén ở trong lòng.
Sự hình thành của loại tính cách này cũng là bởi vì từ nhỏ cô đã được người khác cưng chiều, làm việc gì cũng không cần phải quan tâm đến hậu quả, trưởng thành trong hoàn.
cảnh như vậy khiến cô dịu dàng, không sợ đầu không sợ đuôi.
Khuôn mặt của bà Dư lộ ra vẻ khó xử.
Chị cả lôi kéo bàn tay của bà Dư rồi võ võ mu bàn tay, nói một cách trấn an: “Mẹ, mẹ muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng với Linh Trang đi”
Bà Dư do dự một chút rồi mới gật gật đầu: “Chúng ta đi vào rồi nói sau”
Vài người di chuyển đến sân trong của tòa thành Ái Nguyệt, ngồi vây quanh cái bàn ở trong đình.
Chiến Hàn Quân ngồi ở đẳng xa, một mình lắng lặng suy nghĩ về chuyện cầu hôn Linh Trang.
“Mợ Thanh, cái thứ này có tác hại rất lớn đối với con người. Không chỉ làm thần kinh của người ta bị mê ảo, mà còn làm ý thức của con người bị mất khống chẽ. Điều kinh khủng hơn nữa là sau khi anh Hàn Quân dùng thứ này thì sẽ nhận nhầm Chu Mã thành cháu.
Nếu không phải anh Hàn Quân có thói quen sạch sẽ, ngoài cháu ra thì đối với những người phụ nữ khác rất bài xích, thì cháu nghĩ là anh ấy đã sớm gây ra sai lầm lớn rồi”
Bà Dư thất thanh: “A?”
Linh Trang nhìn bà Dư đang khϊế͙p͙ sợ, cười nói: “Mợ Thanh, hôm nay mợ đến tìm cháu thực ra là trong lòng mợ vẫn còn mâu thuẫn, rối rằm. Có phải mợ đang suy nghĩ có nên tha thứ cho cậu Dư Sinh hay không?”
Bà Dư ngượng ngùng gật đầu.
“Mợ biết sau khi ông ấy dùng thuốc ái tình thì trong lòng có thế nói là ngũ vị tạp trần. Mợ luôn suy nghĩ, ông ấy và Tú Hòa ở bên nhau chẳng lẽ là bởi vì thuốc ái tình sao? Có thể là lúc đầu, nhưng bây giờ thì sao? Chưa chắc tất cả đều là như vậy. Mợ không biết có nên tha thứ cho ông ấy hay không”
Linh Trang xúc động nói: “Mợ Thanh, cháu biết đạo lý không nên khuyên nhủ người khác khi chưa trải qua những đau khổ của họ.
Nhưng mà cháu nghĩ, nếu như anh Hàn Quân phạm sai lầm thì mình sẽ rất buồn, nhưng mà cháu vẫn sẽ lựa chọn tha thứ cho anh ấy”
“Vì sao?” Bà Dư có chút tò mò, dù sao thì trong mắt bà ấy thì trong đôi mắt của Linh Trang không chấp nhận một chút hạt cát nào.
Linh Trang nói: “Bởi vì cháu yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu cháu. Nếu như hai bên đã yêu thương nhau thì cháu không có lý do gì để từ bỏ anh ấy”
Bà Dư nói ấp úng: “Hai bên yêu thương nhau! Liền không có lý do gì để từ bỏ?”
Tranh Ngọc là một người hiền lành, đương nhiên là khuyên giải không nên chia ly. Cô ấy cố gắng khuyên bà Dư: “Dì Thanh, em gái Linh Trang nói rất đúng. Nếu ông ấy còn yêu dì, dì cũng yêu ông ấy, vậy thì hai người hãy gương vỡ lại lành đi”
Bà Dư thở dài, nói: “Được rồi, mợ sẽ nghe theo mọi người. Mợ sẽ tha thứ những sai lầm trước kia của ông ấy. Tuy nhiên, việc gương vỡ lại lành thì còn phải xem biểu hiện của ông ấy”
Linh Trang và chị cả đều cảm thấy vô cùng vui vẻ vì quyết định này của bà Dư.
Linh Trang hào hứng chạy đến trước mặt Chiến Hàn Quân, mặt mày hớn hở nói: “Anh Hàn Quân, anh có nghe được cuộc trò chuyện của tụi em không?”
Chiến Hàn Quân gật gật đầu. Nhìn Linh Trang một cách trìu mến: “Ừ, nghe được”
“Cảm ơn em, Linh Trang, cảm ơn em đã bao dung với anh” Chiến Hàn Quân nghe được điểm quan trọng chính là cho dù anh có bị thuốc ái tình chỉ phối mà phạm phải sai lãm thì Linh Trang cũng sẽ lựa chọn tha thứ cho anh. Điều này khiến anh rất cảm động.
Linh Trang sửng sốt lắc đầu, nói: “Không phải cái này. Là mợ Thanh nói sẽ tha thứ cho cậu của anh. Anh mau đi hỏi cậu xem ông ấy có đồng ý gạt bỏ hết những oanh oanh yến yến ở bên cạnh không. Cùng mợ Thanh hòa thuận trở lại?”
Chiến Hàn Quân há hốc mồm. Từ trong xương cốt của anh thực sự rất kháng cự khi phải làm những loại chuyện như thế này.
Linh Trang liền nhìn anh một cách hung tợn: “Như thế nào, không muốn làm sao?”