Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1837

Chương 1837: Cùng sinh ra và cùng chết đi

Khi Chiến Anh Nguyệt đi ra và nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn thì ngay lập tức cô ấy nhào đến và bật khóc nức nở.

“Mặc Hàn, em phải làm sao bây giờ?”

Chiến Hàn Quân an ủi: “Bác sĩ đã nói rất rõ rồi. Đứa bé sẽ dần dần phát triển hoàn thiện cho nên mọi người đừng quá lo lắng như vậy”

Cảm xúc của Chiến Anh Nguyệt vẫn còn suy sụp: “Chỉ hy vọng đúng là như thế thôi”

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Chiến Anh Nguyệt đột nhiên nhắc nhở Nghiêm Linh Trang: “Chị Linh Trang, không phải chị nói là muốn đi vườn hoa Vô Ưu sao?”

Nghiêm Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, trong đôi mắt cô lộ ra vẻ hoảng sợ, ngay cả nói chuyện cũng có chút không được trôi chảy.

“Hôm nay … thôi không đi nữa”

Chiến Hàn Quân hơi nheo đôi mắt sáng như sao của mình và nhìn cô, ánh mắt Nghiêm Linh Trang lóe lên và không dám nhìn thẳng vào anh.

Rõ ràng là cô đang che giấu điều gì đó với anh.

“Linh Trang, em muốn đi vườn hoa Vô Ưu để làm cái gì vậy?” Chiến Hàn Quân hỏi.

“Em định đến thăm… bà nội Bác Danh ạ”

Nghiêm Linh Trang chột dạ mà nói.

Chiến Hàn Quân cũng đã rất nhiều ngày rồi không gặp bà nội Bác Danh. Mặc dù tình cảm của anh với bà nội Bác Danh không sâu đậm, nhưng mà dù sao lần này chính bà nội đã cứu anh và còn cứu cả Nghiêm Linh Trang nữa. Do vậy, anh vẫn có một chút kính trọng đối với bà nội Bác Danh.

“Đi thôi. Anh sẽ đi cùng với em” Chiến Hàn Quân nói.

Nghiêm Linh Trang lập tức xua tay: “Hôm nay em không đi nữa”

Nếu như Chiến Hàn Quân mà biết cô lén lút giấu Dư Thiên An trong vườn hoa Vô Ưu thì anh nhất định sẽ tức giận với cô. Hơn nữa, một người cố chấp như anh có lẽ còn sẽ giận chó đánh mèo sang Dư Thiên An và làm ra những hành động không tốt với bà.

Cô phải đợi đến khi Chiến Hàn Quân hoàn toàn tha thứ cho Dư Thiên An và từ bỏ hận thù thì cô mới dám để cho mẹ con họ gặp nhau.

Chiến Hàn Quân nhìn chăm chäm vào Nghiêm Linh Trang, có vẻ cô đang rất sợ hãi anh sẽ đến vườn hoa Vô Ưu. Rõ ràng là có bí mật gì đó ở trong vườn hoa Vô Ưu mà cô không muốn cho anh biết.

Đôi mắt của Chiến Hàn Quân sâu thẳm giống như đang suy nghĩ cẩn thận, anh không muốn xảy ra mâu thuần với Nghiêm Linh Trang trước mặt mọi người ở đây, vì vậy anh lập tức đưa Nghiêm Linh Trang và những người khác trở về nhà.

Ngay khi trở lại tòa thành Ái Nguyệt, Nghiêm Linh Trang đã lấy lý do muốn đi tắm để vào phòng tắm. Nhưng thực tế là cô không muốn bị tra hỏi bởi một người hay đa nghi như Chiến Hàn Quân.

Sau khi ngâm mình trong phòng tắm cả nửa ngày, trong lòng Nghiêm Linh Trang vẫn đang không ngừng tự hỏi phải làm thế nào mới có thể tránh được sự tra hỏi của anh.

Cho đến khi cửa phòng tắm bị Chiến Hàn Quân đẩy ra, anh dựa người vào cửa phòng tấm, nhìn chảm chãm vào cô và nhắc nhở: “Nước có lạnh không?”

Bây giờ Nghiêm Linh Trang mới cảm thấy rằng nước trong bồn tắm đã lạnh rồi Khi cô mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, Chiến Hàn Quân đã chuẩn bị sẵn máy sấy tóc cho cô. Anh đưa Nghiêm Linh Trang đến ngồi trước bàn trang điểm và nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.

Nghiêm Linh Trang yên lặng mà suy nghĩ.

Tại sao Chiến Hàn Quân lại im lặng như vậy?

Lẽ nào anh sẽ không tra hỏi cô điều gì sao?

Sau khi tóc được sấy khô, Chiến Hàn Quân tắt máy sấy tóc. Anh xoay chiếc ghế da có phong cách Châu Âu đến trước mặt mình, chống hai tay lên tay vịn của ghế và cúi người nhìn Nghiêm Linh Trang, sau đó anh chất vấn cô: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”

Nghiêm Linh Trang giả vờ ngu ngốc: “Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng mà em lại không biết bắt đầu từ đâu?”

Khóe môi Chiến Hàn Quân hơi cong lên: “Anh không bận việc gì cả nên em cứ từ từ nói đi”

‘Vẻ mặt Nghiêm Linh Trang suy sụp … Cô nên nói gì với anh bây giờ?

“Anh Hàn Quân, em yêu anh” Cô không còn gì để nói.

“Ừ. Anh biết điều này mà” Chiến Hàn Quân nói.

Nghiêm Linh Trang nói: “Nhưng mà có lẽ anh không biết em yêu anh nhiều đến mức nào?”

“Vậy thì em nói cho anh biết Nghiêm Linh Trang bắt đầu trở nên tình cảm: “Em yêu anh nhiều hơn so với những gì em nghĩ.”

Chiến Hàn Quân hơi xúc động, anh đưa tay lên và vuốt ve khuôn mặt cô: “Còn gì nữa không?”

“Em yêu anh, em muốn cùng sinh ra và cùng chết đi với anh.”

“Sinh ra thì không thể rồi nhưng khi chết đi, em nhớ là phải đến đón anh nhé” Chiến Hàn Quân nói với vẻ hài hước.
Bình Luận (0)
Comment