Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1885

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1885: Vẫn còn muốn tôi làm bảo mẫu cho anh

Linh Trang áy náy nhìn Chiến Hàn Quân: “Bà nội Bác Danh ngược lại lại có cách.”

Chỉ là sợ răng khi nói ra cách này Chiến Hàn Quân sẽ ra tay ngăn cản.

Chiến Hàn Quân bán tín bán nghỉ nhìn Linh Trang: “Ö? Nói ra anh nghe thử.”

Nghĩ khí của Linh Trang trầm xuống nói: “Bà ấy đã chuyển hướng thành công sự chú ý của bảo bối Thanh An”

Chiến Hàn Quân cảm thấy có thế chuyển hướng sự chú ý của bảo bối Thành An là một điều tốt, nhưng thấy Linh Trang thấp thỏm như: vậy, anh ta mong rằng bà nội Bác Danh đã yêu cầu Bảo bối Thành An làm chuyện gì đó không bình thường.

Anh lặng lẽ mong Linh Trang đi theo, Linh Trang ngập ngừng một lúc rồi lúng túng nói với anh: “Anh Quân, bảo bối Thành An đã quyết định kế thừa y thuật bà nội Bác Danh rồi”

Chiến Hàn Quân nháy mắt có chút thất thần.

Vẻ mặt u sầu cũng hiện rõ trêи gương mặt điển trai: “Tính cách của đứa trẻ này là không tranh quyền thế, nếu bảo bối Thành An học được một chút của bà nội, sau này trở thành bác sĩ làm việc ở bệnh Á Châu cũng rất tốt.Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ - Chương 1885: Vẫn còn muốn tôi làm bảo mẫu cho anh

Chiến Hàn Quân đau lòng cho Linh Trang, liền đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Linh Trang. Săn sóc an ủi: “Linh Trang, em đừng lo lắng. Sức khỏe em không tốt, đừng làm bản thân bực bội. Em phải biết mình là chỗ dựa của con, khi bảo bối Thanh An buồn, em càng không thể buồn với con bé, em có biết không?”

Linh Trang ngã vào người anh, gật gật đầu.

“Em biết rồi”

Trong một tòa nhà dân cư.

Diệp Phong nẵm trêи giường của Tô Cẩm, lớp thạch cao trêи chân đã được gỡ bỏ, nhưng bước đi vẫn có chút không được linh hoạt.

“Tô Cẩm chất vấn anh: “Anh ăn uống ở nhà tôi bốn mươi ngày rồi, bây giờ chân anh gần như đã lành, có phải nên đi rồi hay không?”

Diệp Phong để tay ra phía sau đầu, dù bận nhưng vẫn thong dong nhìn Tô Cẩm. Mặt dày năn nỉ nói: “Cô có biết tôi làm nghề gì không?”

Tô Cẩm lắc đầu. Trong mät cô xuất hiện một chút hiếu kì.

“Tôi là cận vệ của cậu Chiến. Yếu tố rủi ro trong công việc của tôi rất cao. Nếu như chân của tôi không linh hoạt, ngày đầu tiên tôi đi làm có thể sẽ gặp bất hạnh chết”

Tô Cẩm nghe anh nói đến cái chết, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuấn tú của Diệp Phong. Âm thầm cân nhắc, nếu vì cô mà chết, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

“Vậy anh phải nghỉ ngơi mấy ngày?” Tô Cẩm khóc không ra nước mắt: “Tiền của tôi đã bị anh dùng hết rồi”

Diệp Phong nhặt một quả táo đỏ Phú Sĩ từ đĩa hoa quả lên. Cho vào miệng cắn một miếng to, nhìn Tô Cẩm ngốc nghếch ngọt ngào bất cẩn. Cô thực sự sẽ tin rằng anh sẽ chết?

Cô nhóc con này đơn thuần giống như nước tinh khiết vậy.

“Thật sự không có tiền?” Diệp Phong hỏi.

Tô Cẩm gật đầu như đập tỏi: “Tôi vẫn còn là học sinh. Mẹ tôi đã cho tôi một khoản tiền khi nhập học, để cho tôi sinh hoạt phí trong học kỳ này. Nhưng ai bảo tôi gặp xui xẻo gặ phải anh, tôi đưa cho anh tiền thuốc men, tiền chăm sóc điều dưỡng, tôi liền hết tiền rồi”

Diệp Phong liếc nhìn bộ quần áo bình dân rẻ tiền của Tô Cẩm. Liền biết răng Tô Cẩm sinh ra có lẽ vô cùng nghèo khó.

Diệp Phong quyết định giúp Tô Cẩm.

“Có muốn đi tìm công việc không?” Diệp Phong hỏi.

Đồng tử của Tô Cẩm đột nhiên sáng lên.

Những sinh viên đại học nghèo này cũng thường ra ngoài kiếm việc làm thêm nhưng mà lương lại quá thấp.

Tô Cẩm vui vẻ hỏi: “Anh định giới thiệu công việc giúp tôi ư?”

Nhưng mà rất nhanh sau đó, thần sắc của Tô Cẩm liền ảm đạm xuống. Khinh thường liếc nhìn Diệp Phong một cái, chép miệng tặc lưỡi nói: “Bản thân anh còn chết đói không làm được gì, anh còn có thể giới thiệu cho tôi được công việc gì chứ?”

Diệp Phong ngẫm nghĩ, một cô gái ngốc nghếch và ngọt ngào như vậy, để ở bên cạnh người khác, anh không yên tâm. Nói: “Cô làm bảo mẫu cho tôi, tôi sẽ trả tiền cho cô”

Tô Cẩm “xì” một tiếng. “ Tôi đã làm bảo mẫu cho anh được một tháng rồi. Cũng không nhìn thấy anh chủ động tiêu một đồng tiền nào. Vẫn còn muốn tôi làm bảo mẫu cho anh, anh có tiền để trả lương cho tôi không?”

Trong mắt của Tô Cẩm, Diệp Phong chính là một tên không học vấn không nghề nghiệp.
Bình Luận (0)
Comment