Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 199

Lạc Thanh Du kinh ngạc nhìn Bạch Hiểu Phong, thấp giọng nghỉ hoặc: “Anh ta tới đây làm gì vậy?”

Khuôn mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân lúc này đen chẳng khác gì đáy nồi, anh nghiêng đầu, lạnh giọng chất vấn Lạc Thanh Du: “Chẳng lẽ không phải cô gọi anh ta tới à?2”

Lạc Thanh Du lắc đầu: ‘Không, không phải tôi”

Nghe được câu trả lời của cô, lớp sương lạnh giá bao phủ khuôn mặt anh mới tan đi một chút, đôi chân dài sải bước đi về phía tường hoa, giơ tay mở cánh cửa sắt, từng hành động đi đứng đều toát lên khí thế nghiêm nghị không lẫn đi đâu được.

Bạch Hiểu Phong nhìn thấy Chiến Hàn Quân đi tới thì lập tức đứng dậy, trưng ra bộ mặt tươi cười, thân thiết nhìn anh chào hỏi.

“Bạch Hiểu Phong, mới sáng sớm đã ngồi xổm trước cổng nhà tôi làm gì? Tính lê lết ở đây ăn vạ hả?” Đôi mắt hoa đào quyến rũ khẽ chuyển tầm nhìn về phía Bạch Hiểu Phong, trong đôi mắt ấy như thấp thoáng ý cười, mờ mịt mà khó xác định.

Còn Bạch Hiểu Phong, nét mặt tươi cười thân thiện mới vài giây trước của anh ta bỗng biến mất, thay vào đó là nét hung bạo như đang cố ý dẫn mặt anh: “Anh Quân, mục đích tôi tới nhà họ Chiến hôm nay không phải vì anh, mà là vì cô Du xinh đẹp”

Vừa nói anh ta vừa liếc nhìn về phía Lạc Thanh Du, người đang đứng im như phỗng ở đó bằng ánh mắt hấp dẫn mờ ám.

Bị anh ta nhìn như vậy, Lạc Thanh Du lúng túng đến mức chỉ muốn đào ngay một cái hố để chui vào.

Chiến Hàn Quân xoay người nhìn về phía cô, anh đứng yên, mục đích là muốn xem cách xử lý thú vị của cô cho tình huống này.

Lạc Thanh Du tò mò hỏi lại: “Có chuyện gì mà anh lại tới tìm tôi?”

Khuôn mặt anh tuấn của Bạch Hiểu Phong đứng dưới ánh mặt trời trông càng nổi bật hút hồn hơn, và lần đầu tiên, khuôn mặt đẹp trai ấy ửng đỏ vì một cô gái. Anh ta ngượng ngùng vuốt vuốt cái mũi cao thẳng của mình, thấp giọng nói: “Ngày ấy gặp cô Du, tôi đã bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô hớp hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó nằm đấm của cô đã hoàn toàn chinh phục được tôi. Thời đại bây giờ, tìm được một người không màng danh lợi như cô Du đây thực sự là vô cùng khó. Cho nên, tôi quyết định theo đuổi cô”

Nghe đến đây, hai hàng lông mày thanh tú của Chiến Hàn Quân nheo lại hết cỡ…

Trong lòng anh thầm nghi hoặc, Lạc Thanh Du thật sự tốt đẹp như những gì Bạch Hiểu Phong vừa nói sao?

Vậy thì tại sao lần đầu tiên gặp Lạc Thanh Du anh lại không có cảm giác khác biệt gì?

Anh cũng không nhìn ra được bất cứ điểm sáng nào trên người cỡ?

Lạc Thanh Du dịu dàng từ chối: “Anh Phong, thật sự xin lỗi nhưng tôi nghĩ mình cần nói điều này, anh không phải mẫu người tôi thích”

Khuôn mặt điển trai của Bạch Hiểu Phong bỗng căng cứng, dòng chữ thất bại thời khắc.

này đã hiện lên mặt anh ta một cách trắng trợn: “Vậy cô Du thích mẫu đàn ông như thế nào?”

Lạc Thanh Du khẽ cúi đầu, mẫu đàn ông cô thích sao, cô có người mình thích luôn rồi ấy. Bây giờ anh đang đứng trước mặt cô đây nhưng cô nào dám nói chứ, anh chán ghét cô thế cơ mà.

Chiến Hàn Quân bỡn cợt nhìn về phía Lạc Thanh Du: “Sao không trả lời đi?”

Lạc Thanh Du đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chiến Hàn Quân với ánh mắt ai oán.

Bạch Hiểu Phong là người ngoài cuộc, mà người đứng ngoài luôn luôn là người sáng suốt, cuối cùng anh ta cũng hiểu: “Tôi hiểu rồi, người cô Du thích là anh Quân đúng không?

Xem ra là tôi đã không biết tự lượng sức mình rồi”

Tim Chiến Hàn Quân như đập lệch một nhịp, nếu Lạc Thanh Du thích anh thật thì tại sao anh lại không nhận ra?

Khuôn mặt Lạc Thanh Du lúc này đong đầy vẻ hoảng loạn sợ hãi, cô vội vã thề thốt phủ nhận: “Không phải, không phải mà”

Một khắc sau, cô phát hiện Chiến Hàn.

Quân đang nhìn mình bằng ánh mắt nghiên cứu thăm dò thì lại càng cuống hơn, trong lòng thầm nhủ tuyệt đối không thể để anh biết tâm sự của mình được.

‘Vì muốn thể hiện rằng mình không có tình cảm với anh, Lạc Thanh Du lấy hết sức bình sinh ra để phản kháng: “Đời này kiếp này, kiếp Sau và cả kiếp sau nữa tôi cũng tuyệt đối không thích Chiến Hàn Quân”

Nói xong cô lại cảm thấy bản thân làm quá, chỉ với một câu nói suông thôi mà sốt sắng hết cả lên rồi từ chối loạn xạ như vậy, liệu có khiến anh nghi ngờ? Sợ mình rơi vào.

hoàn cảnh “giấu đầu lòi đuôi”, cô vội vã bổ sung thêm: “Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang”

Chiến Hàn Quân nghe xong, khuôn mặt tuấn tú đen lại, nghiến răng buông lời khiển trách: “Lạc Thanh Du, vậy ý cô tôi là cỏ cũ hay là cỏ gần hang hả?”

Lạc Thanh Du cười trừ: “Anh Quân, chỉ là một câu so sánh thôi mà”

Chiến Hàn Quân đen mặt, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Bạch Hiểu Phong nhìn thái độ lúng túng của Lạc Thanh Du mà không nhịn được cười: “Ha ha, không phải ở trước mặt tôi cô Du mạnh mẽ oai phong lắm sao? Thật không ngờ trước mặt anh Quân cô lại thục nữ đến mức này đấy”

Lạc Thanh Du giơ một chân lên đá về phía anh ta, tức giận nói: ‘Tại tên ôn dịch nhà anh đấy, còn đứng cười được à. Đang yên đang lành lại gặp anh, đúng là xui tận mạng mà. Nói đi, rốt cuộc anh tới tìm tôi làm gì?”

Bạch Hiểu Phong mím chặt môi, chẳng phải vừa nấy anh †a mới nói tới là để theo đuổi cô hay sao?

Vậy ra cô không tin?

“Ai da, việc này kể ra thì cũng dài lắm. Hay là, cô Du tới quán cà phê với tôi, chúng ta cùng nói chuyện được không?” Bạch Hiểu Phong mở miệng.

Lạc Thanh Du ngoái đầu nhìn về phía ba đứa nhỏ đang đứng trước cửa biệt thự chỉ chỉ mấy cái: ‘Nói ngắn gọn, tôi còn phải đưa con đi học nữa”

Bạch Hiểu Phong nghe vậy thì nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi và cô cùng đưa chúng đi học, sau đó tìm một chỗ nào đó vừa ý để tâm sự.

Không phải cô rất muốn biết người hạ thuốc tôi lần trước là ai hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment