Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 2160

Chương 2160: Kỳ quái

Bé Tùng yên lặng.

Càng nghĩ, bé Tùng càng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.

Cậu rầu rĩ đứng lên đi về phía bên ngoài.

Vừa đi ra khỏi sơn động liền thấy Chiến Hàn Quân cõng Tuyết Giải Tiên bà bà quay trở về. Biểu cảm của Chiến Hàn Quân vô cùng điềm tĩnh.

Bé Tùng kinh ngạc nhìn bố, kinh ngạc đến mức ngây người nói không ra lời.

Mà mấy ngày sau lại có chuyện không ngờ, bé Tùng lại náo loạn đòi Thanh Hòa và mình thử sức với nhau.

Chiến Hàn Quân đang lo không có cơ hội tìm hiểu Thanh Hòa, lần náo loạn này của bé Tùng, có lẽ sẽ làm Thanh Hòa lộ ra một chút sơ hở.

Bé Tùng và Thanh Hòa giao đấu với nhau, có thể nói đây là một màn đặc sắc.

Lúc nhỏ bé Tùng là thiên tài luyện võ, hơn nữa võ công của cậu là đứng ở trêи vai người khổng lồ, kế thừa và sáng tạo cái mới, tràn ngập cảm giác quỷ dị.

Trêи đời này võ công của bé Tùng tuyệt đối là loại phượng mao lân giác.

Thế nhưng võ công của Thanh Hòa lại không hề kém cạnh bé Tùng.

Mặc dù quyền cước của anh ta không biến hóa khó lường như bé Tùng, thế nhưng anh ta có thể hái lá hái hoa, mỗi lần tung đòn công kϊƈɦ sức mạnh và tốc độ có thể so sánh với súng ống bắn ra.

Hai người đều có ưu điểm của riêng mình, đánh nhau một phen vẫn là ngang sức ngang tài.

Dư Nhân đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân, phân tích nói: “Tôi từng cho rằng bé Tùng là kỳ tài luyện võ hiếm có. Không nghĩ tới vị Thanh Hòa này cũng không hề yếu thế. Chúng ta đánh với bé Tùng cùng lắm là được mấy trăm chiêu, nhưng Thanh Hòa này ít nhất có thể đánh với bé Tùng mấy ngàn chiêu”

Chiến Hàn Quân nói: “Anh sai rồi. Vị Thanh Hòa này thâm tàng bất lộ. Cậu ta và bé Tùng, ai cao ai thấp vẫn là một ẩn số”

Bỗng nhiên Nghiêm Mặc Hàn vươn đầu ra nhìn Dư Nhân một chút rồi lại nhìn Chiến Hàn Quân một chút. Nói: “Cậu Quân, cậu như vậy là không đúng rồi. bé Tùng là con trai của anh, sao anh có thể thiên vị người ngoài chứ”

Nghiêm Mặc Hàn càng nói càng quá đáng: “Sẽ không phải là anh coi Thanh Hòa kia là cháu của mình rồi đấy chị Vẻ mặt của Chiến Hàn Quân trở nên âm trầm: “Anh không nói không ai bảo anh câm điếc đâu”
Bình Luận (0)
Comment