*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 2188: Bệnh tình chuyển biến
Tất cả mọi người đều vui mừng vì bệnh tình của Chiến Hàn Quân chuyển tốt, nhưng Chiến Hàn Quân dần chuyển biến tốt còn khuôn mặt của Chiến Quốc Việt lại càng u sầu.
Lạc Thanh An ngày càng già đi, ánh mắt Lạc Thanh An nhìn Diệp.
Phong lưu luyến, Lạc Thanh An không ngại cực khổ chữa thương cho.
Oai Phong và Quan Minh Vũ… Mỗi một chuyện đều làm cho Chiến Hàn Quân và Chiến Quốc Việt cảm thấy đau lòng.
Hôm nay, Chiến Quốc Việt đi vào trong “căn phòng” của Lạc Thanh An, Lạc Thanh An đang luyện chế thuốc. Chiến Quốc Việt im lặng đi đến cạnh và ngồi xổm trước mặt cô, sau đó nắm lấy thuốc bột bắt đầu học theo bộ dáng của Lạc Thanh An để luyện chế ra thuốc viêt Lạc Thanh An kinh ngạc nhìn cậu, há hốc miệng. Qua mấy lần, cuối cùng Lạc Thanh An mới gọi nên thành tiếng.
“Anh” Một tiếng anh đó cứng ở cổ họng, rất trầm thấp, rất nhỏ, nếu như không để ý nghe kỹ sẽ chỉ tưởng là một tiếng ừ của cô.
‘Thế nhưng Chiến Quốc Việt lại gật đầu, đáp: “Ừ.”
Nước mắt của Lạc Thanh An chảy xuống không kìm được.
“Em biết sẽ không giấu được anh. Sớm biết vậy em không nên đến: Lạc Thanh An có hơi hối hận vì quyết định lúc trước.
Chiến Quốc Việt ngừng động tác trong tay, chăm chú nhìn cô: “Có phải em nghĩ, rồi có một ngày em rời đi thế giới này, nếu không để chúng ta tận mắt chứng kiến em rời đi thì vẫn sẽ còn hy vọng, tự lừa mình dối người rằng em vẫn còn sống trêи thế gian này đúng không?”
Lạc Thanh An đúng là đã nghĩ như vậy.
Chiến Quốc Việt nói: “Nếu nói vậy, bố mẹ sẽ không bao giờ yên lòng được. Bọn họ sẽ tìm kiếm giống như trước kia tìm Thanh Tùng, lục kiếm từng tòa thành một, không chết sẽ không ngừng. Em có thấy điều đó tàn nhãn với họ lắm không?”
Lạc Thanh An khóc lên thành tiếng, cô khổ sở nói: “Anh, anh biết em không thông minh bằng anh, làm sao em có thể suy nghĩ chu toàn như vậy? Em chỉ nghĩ, nếu em chết với dáng vẻ này trước mặt họ, bọn họ sẽ càng thương tâm hơn. Em chỉ không muốn mọi người phải buồn vì em mà thôi.”
Chiến Quốc Việt nhìn cô bé khóc, trước kia chưa từng quan sát kỹ cô bé, bây giờ nhìn kỹ lại thì cô cũng vẫn chỉ là một cô bé tâm hồn thiếu nữ mà thôi.
Chiến Quốc Việt ôm Lạc Thanh An đang khóc run rẩy vào lòng, nhẹ vỗ về lưng cô bé để an ủi: “Nếu em không muốn bố mẹ khổ sở, vậy hứa với anh nhất định phải tự chữa khỏi cho chính mình”
Lạc Thanh An biểu lộ vẻ mặt bi thương: “Anh, trước kia để thoát được sự đuổi bắt của kẻ địch, trong lúc bối rối em đã sử dụng tuyệt kỹ của bà Bác Danh… ngụy trang đi bản thể. Với tài sơ học nông cạn của em hiện giờ, sợ là không giải nổi nan đề này.”
Chiến Quốc Việt nói: “Thanh An, vì chúng ta, em nhất định không được buông bỏ hy vọng sống của chính mình. Em phải tiếp tục cố găng, có được không?”
Lạc Thanh An chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.
Lúc Nghiêm Mặc Hàn đi vào lấy thuốc thì nhìn thấy Lạc Thanh An tựa đầu trêи vai Chiến Quốc Việt, hai người thân mật dựa sát vào nhau khiến Nghiêm Mặc Hàn hoảng hồn.
“Quốc Việt cũng đối tốt với bà ấy?”
Nghiêm Mặc Hàn gật đầu: “Đúng vậy, thoạt nhìn, so ra còn sâu hơn cả bố cháu”
Thanh Tùng nằm trêи cành cây, trong ánh mắt đẹp đế ấy lộ ra vẻ hoài nghị, tự lâm bầm: “Bố đối tốt với bà ấy, Quốc Việt đối tốt với bà ấy.
Nói vậy, mình cũng nên đối tốt với bà ấy mới đúng nhỉ?”