Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 228

Bạch Hiểu Phong lại quay đầu xe lại, lái xe đi vào trong khu bất động sản Vân Đình ở bên cạnh.

“Nơi này gần biệt thự Hải Thiên nhất”

Lạc Thanh Du không nhớ ra đây là lần dọn nhà lần thứ mấy trong suốt bảy năm qua. Mỗi một lần dọn nhà là cô đều cảm thấy chua xót trong lòng, trái tim như tấm bèo trôi và không có chỗ ở cố định.

Cô nhìn về phía khu bất động sản Vân Đình Phong, trong lòng thầm hạ quyết tâm rằng nhất định phải cóp đủ tiền để mua một căn nhà của chính mình.

Lạc Thanh Tùng và Lạc Thanh An rất ngoan ngoãn, bọn chúng đều chia sẻ những công việc mình có khả năng làm được giúp mẹ mình.

Bạch Hiểu Phong đưa Lạc Thanh Du đến một nơi ở mới, mặc dù nơi này không xa hoa lộng lẫy như biệt thự của Chiến Hàn Quân, nhưng đối với Lạc Thanh Du mà nói thì một căn nhà bốn tầng rộng lớn như vậy cũng đã vô cùng xa hoa rồi “Cậu Hiểu Phong, cảm ơn anh” Lạc Thanh Du cảm kích nói.

Bạch Hiếu Phong cười nói: “Cậu Quân đã đưa cho tôi ba tỷ rưỡi tiền thuê nhà rồi, cho nên cô cứ yên tâm ở lại đây đi”

Sau khi Bạch Hiểu Phong sắp xếp cho Lạc Thanh Du xong, bởi vì anh ta có một cuộc điện.

thoại cho nên vội vàng rời đi Lạc Thanh Du vội vàng gọi anh ta lại, vẻ mặt xấu hổ: “Anh Hiểu Phong, tôi muốn tìm một công việc, không biết anh Hiểu Phong có thể giới thiệu giúp tôi được không?”

Bạch Hiểu Phong cười nói: “Chuyện nhỏ như con thỏ, cô cứ đợi điện thoại của tôi.”

Lạc Thanh Du gật đầu, nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Hiểu Phong. Đôi mắt của Lạc Thanh Du đột nhiên trở nên u ám.

Với năng lực của cô, muốn tìm một công việc là chuyện không hề đơn giản. Nhưng muốn vào tập đoàn Bạch Thị lại vô cùng khó khăn trắc trở.

Chỉ có dính đến cây cầu nối Bạch Hiểu Phong này thì cô mới có hy vọng vào được tập đoàn Bạch Thị.

Vào buổi tối, Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Tùng ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, trên ti vi đang chiếu bộ phim tình yêu cẩu huyết.

“Bố ơi, chẳng phải ba rất ghét những câu chuyện hơi một tí là đập vào tường như vậy sao?” Chiến Quốc Việt rầu rĩ nói.

Ba cậu bé chưa bao giờ xem tỉ vi, nhưng tối hôm nay anh lại cướp mất kênh truyền hình của cậu bé.

“Gần đây bố phát hiện có thể học được rất nhiều thứ ở nam chính, cho nên không ghét như vậy nữa” Chiến Hàn Quân nói với vẻ hứng thú.

Hai bố con bọn họ đang thảo luận với nhau, nam nữ chính trong màn hình ti vi bắt đầu hôn nhau mãnh liệt.

Chiến Hàn Quân đưa tay ra che mắt Chiến Quốc Việt: “Trẻ – con ~ không – được – xem”

Chiến Quốc Việt không có gì để nói Nếu như anh đã biết trẻ – con = không – được – xem, vậy tại sao anh không chuyển kênh đi!

“Quốc Việt à, con nhớ Thanh Tùng không?” Chiến Hàn Quân đột nhiên hỏi.

Chiến Quốc Việt mông lung, mới xa cách nhau nửa ngày thôi cho nên cậu bé thật sự không có nhớ Lạc Thanh Tùng cho lắm.

Chiến Quốc Việt lắc đầu với vẻ nghiêm túc.

“Con gọi cho Thanh Tùng rồi nói con nhớ thẳng bé đi” Giọng nói của Chiến Hàn Quân giống như cấp trên đang ra mệnh lệnh bất khả kháng với cấp dưới của mình.

Chiến Quốc Việt hơi nghẹn lại: “Bố à, rõ ràng là bố nhớ Lạc Thanh Tùng”

Chiến Hàn Quân hơi run lên, người mà anh nhớ đến chính là mẹ của Lạc Thanh Tùng.

Chiến Quốc Việt cam chịu số phận mà lôi điện thoại ra, sau đó gọi điện thoại đến cho Lạc Thanh Tùng.

Lạc Thanh Tùng nhận điện thoại của Chiến Quốc Việt.

“Lạc Thanh Tùng, anh và bố muốn đến thăm em. Em gửi địa chỉ qua đây nhé”

Lạc Thanh Tùng không nói lời nào mà gửi địa chỉ ra đó Không lâu sau, tiếng chuông cửa vang lên.

Lạc Thanh Du mở cửa ra, nhìn thấy Chiến Hàn Quân giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Cô còn tưởng rằng sau khi rời khỏi Hải Thiên thì gặp anh còn khó hơn cả lên trời Nhưng cô không ngờ mới nửa ngày thôi, anh đã không mời mà đến sao?

“Sao vậy? Không chào đón Thanh Tùng nhà tôi sao?” Chiến Hàn Quân cởi chiếc áo gió trên người ra, không có khí chất quyến rũ của bộ vest nên rõ ràng nhìn anh giản dị gần gũi hơn rất nhiều.

Lạc Thanh Du vội vàng nghiêng người, liếc mắt nhìn Chiến hàn Quân: “Nơi này cũng là nhà của Thanh Tùng, sao tôi có thể không chào đón thăng bé được?”

Chiến Hàn Quân nâng cắm cô lên, nghiêm túc chỉnh sửa: “Đây là nhà của Bạch Hiếu Phong, không phải nhà của cô”

Lạc Thanh Du không nói lời nào.

Cô chỉ biết tính cách của anh rất cố chấp, rất thích để tâm đến những chuyện vặt vãnh không đáng kể giống như bệnh thích sạch sẽ.

Cô không ngờ bây giờ anh còn cố chấp đến mức xoáy sâu vào chuyện nhỏ nhặt như thế này.

Bình Luận (0)
Comment