Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 251

Lạc Thanh Du tỉnh lại được một lúc rồi lại ngủ thiếp đi.

Bác sĩ dặn dò Chiến Hàn Quân phải để cho cô nghỉ ngơi thật tốt, bởi vì não cô bị va chạm nhẹ nên có thể dẫn đến chấn động não.

Những người bệnh như vậy thường ngủ nhiều hơn Chiến Hàn Quân không dám làm phiền cô mà chỉ lặng lẽ ngồi nhìn cô ngủ. Lúc đó, không ai có thể nhìn thấy một giọt nước mắt khẽ rơi lên mu bàn tay của anh.

Điều khiến người khác càng không thể ngờ được đến là một người lạnh lùng, chưa từng khóc như Chiến Hàn Quân lại rơi nước mắt vì một người phụ nữ.

Giây phút đó làm cho Chiến Hàn Quân nhận ra rằng: Đàn ông không dễ nước mắt khi chưa thật sự thấy đau trong lòng.

Anh nhẹ nhàng đắp lại chăn cho cô, khẽ chạm môi mình lên môi cô rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Chiến Hàn Quân xuống dưới mua cho cô một phần cháo và nhận một cuộc điện thoại.

Đến khi anh lên trên thì đã thấy hai tay của Lạc.

Thanh Du đang cầm chặt chiếc điện thoại.

Mặc dù hai mắt cô nhắm chặt nhưng khóe mắt vẫn còn nước mắt.

Chiến Hàn Quân cảm thấy vô cùng đau lòng, anh nhẹ nhàng đi sang lấy chiếc điện thoại trong tay cô ra. Trên màn hình có một đoạn tin nhãn được được chuyển sang từ phần mềm dịch tin nhản thoại.

Chiến Hàn Quân nhìn những dòng chữ đó.

“Bố, cô ta đang nói dối. Con biết cậu Quân vô cùng ghét người phụ nữ này. Anh ấy đã từng chính miệng nói với con rằng trên thế giới này anh ấy chỉ căm ghét duy nhất một người phụ nữ, chính là Lạc Thanh Du”

“Nó thật sự… nói như vậy sao?”

“Cậu Chiến đối với cô ta, không chỉ là không thích mà còn là chán ghét và căm hận. Anh ấy còn nói nhìn thấy cô ta là muốn tát ngay. Chuyện anh ấy cảm thán nhiều nhất chính là… vì sao Chiến Quốc Việt lại là do cô ta sinh ra”

Trong đôi mắt đại bàng của Chiến Hàn Quân, những sợi tơ máu màu đỏ rực lên như khát máu.

Bạch Hoài An, sao cô dám nói những lời tàn nhẫn như vậy với Nghiêm Linh Trang?

Nhưng những lời đó không phải do chính miệng anh nói ra hay sao?

Nếu như nói Bạch Hoài An làm tổn thương Nghiêm Linh Trang thì chỉ bằng nói chính anh là người đầu têu gây ra những đau đớn đó cho cô.

Chiến Hàn Quân chưa khi nào từng căm hận mình như lúc này. Anh từ từ đứng dậy rồi chậm chạp đi ra bên ngoài. Anh đi vào nhà vệ sinh, lấy nước võ lên mặt mình.

Anh chán ghét khi phải nhìn thấy chính khuôn mặt mình trong gương, anh dựa vào cái gì mà có thể tiêu diêu tự tại trong lúc Nghiêm Linh Trang ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy?

Mặt gương sáng chói bị nằm đấm của anh làm cho vỡ tan ra.

“Am Chiến Hàn Quân giống như một con khỉ mất khống chế, anh thét lên một tiếng.

Tay của anh thấm đẫm máu.

Anh đợi đến khi xử lý xong những tâm trạng tiêu cực của mình thì mới quay lại phòng bệnh, mọi thứ giống như vẫn chưa từng xảy ra vậy.

Trời sinh Chiến Hàn Quân là kẻ mạnh, anh không cam chịu bị số phận sắp đặt, bị những cảm xúc tiêu cực khống chế. Anh có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình trong một thời gian ngắn, anh quyết dùng sự mạnh mẽ của mình để thay đổi hoàn cảnh khó khăn trước mắt.

Những dòng chữ trong điện thoại ảnh hưởng đến tâm trạng của Lạc Thanh Du đã được Chiến Hàn Quân sửa lại, biến thành một lá thư tình lãng mạn.

Những câu từ độc ác nói ra từ miệng của Bạch Hoài An làm tổn thương đến cô đã được sửa lại thành: “Cậu Chiến từng nói rằng, trước đây anh ấy từng yêu cô, bây giờ vẫn đang yêu cô và tương lai cũng mãi mãi yêu cô như vậy.

Sinh mệnh không có điểm dừng và tình yêu cũng không bao giờ kết thúc”

Sau đó, Chiến Hàn Quân cấn thận đế lại điện thoại cạnh gối cho cô.

Lạc Thanh Du cứ mơ mơ màng màng như thế, cô tỉnh dậy được một lúc rồi lại thiếp đi một lúc. Tình hình này duy trì khoảng một ngày thì thời gian tỉnh táo của cô mới kéo dài hơn.

Đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo trở lại thì Chiến Hàn Quân đã không còn ở bên cạnh cô nữa. Cô lấy điện thoại ra, định báo bình an cho bọn trẻ biết thì lại nhìn thấy những dòng chữ đã được Chiến Hàn Quân sửa lại.

Lạc Thanh Du đọc xong, khuôn mặt cô cũng đẫm nước mắt.

Cô còn tưởng rằng đây là sự thành toàn vô ý của ông trời, là cô ấn nhầm vào đâu đó trên điện thoại nên mới viết ra những dòng thư tình lãng mạn như vậy.

Bình Luận (0)
Comment