Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 256

Ánh mắt thâm trầm lạnh lùng của Lạc Thanh Du khiến ông ta không khỏi sững người lại, không hiểu vì sao ánh mắt của cô gái này lại làm ông ta sợ hãi như vậy.

Điền Nguyên Vũ cảm giác mình đã nghĩ quá nhiều, ông ta chỉnh lại quần áo rồi vàng rời đi.

Lạc Thanh Du lập tức bước vào phòng bệnh của ông nội, nhìn thấy những chiếc ống bị rút ra, cô cẩn thận cắm chúng lại Ông nội đột nhiên mở mắt ra, ông yếu ớt nhìn cô gái đang ngồi trước mắt mình. Nhìn thấy cô xong, ánh mắt của ông lóe lên một tia sáng.

“Linh Trang”

Ông kích động kéo tay Lạc Thanh Du lại: “Đi cầu xin Hàn Quân… chỉ có nó mới có thể giúp cháu… gây dựng lại Nghiêm Thị”

Ông cụ nói xong thì lại hôn mê đi.

Lạc Thanh Du vội vàng gọi bác sĩ tới. Bác sĩ có thái độ vô cùng lạnh lùng với ông nội của cô, ông ta mất kiên nhẫn nói: “Người nhà bệnh nhân cứ vứt bệnh nhân ở đây, cách năm ba hôm mới gửi tiền đến một lần. Có trách thì phải trách bệnh của ông già này không phải là bệnh nan y chết ngay, mà cũng không thể chữa khỏi được. Thời gian kéo dài như thế đương nhiên không có ai muốn hầu hạ ông ta tồi!

Lạc Thanh Du nắm lấy tay của ông nội, nước mắt cô chảy vòng quanh.

“Có cách nào khiến cho ông ấy tốt lên không? Bác sĩ, tốn bao nhiêu tiền cũng được”

“Kỹ thuật ở bệnh viện chúng tôi không được đâu, có xem thì xem trung tâm y tế Á Châu tốt nhất cá nước đó xem có kỳ tích xảy ra không”

Lạc Thanh Du như người chết đuối với được cọc, ánh mắt cô ánh lên một tia hy vọng: “Ông nói bệnh viện Á Châu có thể chữa khỏi bệnh của ông ấy sao?”

Bác sĩ lạnh lùng nói: “Nhưng nhà họ Nghiêm nợ chồng nợ chất, đến những chỉ phí rẻ tiền ở chỗ chúng tôi mà cũng không trả nổi thì làm sao có thể đưa ông ấy đến bệnh viện Á Châu đắt tiền được?”

Dừng lại một lát, bác sĩ nhìn Lạc Thanh Du nghỉ ngờ rồi nói ra một sự thật tàn khốc khác: “Cô gái, bệnh nhân trong bệnh viện Á Châu nhiều vô cùng. Không chỉ cần tiền mà phải cần cả bác sĩ giới thiệu nữa, nếu không lấy được giấy nhập viện vào bệnh viện Á Châu còn khó hơn lên trời nữa”

Câu nói này còn ẩn ý là khuyên cô nên bỏ cuộc đi.

Lạc Thanh Du nhìn ông nội đang nằm trên giường bệnh.

“Ông nội, cháu nhất định sẽ giúp ông đi lại được, khiến cho những người làm ông bị thương sẽ phải trả giá” Lạc Thanh Du thầm nói trong lòng mình như thế.

“Ông có thể cho tôi mượn điện thoại được không?” Lạc Thanh Du hỏi bác sĩ.

Sim điện thoại của cô đã bị cô lấy ra và vứt đi.

Bác sĩ kia nhìn vẻ mặt kiên trì của Lạc.

Thanh Du. Mấy hôm nay, ông ta nhìn thấy rất nhiều bạn bè của ông cụ Nghiêm tới, đều tỏ ra không cam lòng, muốn dùng một chút sức lực của mình để thay đổi tình trạng khó khăn của ông cụ hiện tại. Nhưng cuối cùng cũng đều đi về tay không.

Bác sĩ lấy điện thoại ra đưa cho cô.

Chiến Hàn Quân đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn về phía của Lạc Thanh Du. Anh cũng không biết đến khi gặp chuyện khó khăn, cô có biết nhẫn nhịn để xin anh giúp đỡ không?

Đến khi điện thoại của Chiến Hàn Quân đổ chuông, khuôn mặt anh tuấn của anh mới nở một nụ cười an ủi.

Biết tiến biết lùi, đúng là Nghiêm Linh Trang của anh.

Anh nhận điện thoại: “Alô…

Lạc Thanh Du nghe thấy giọng nói của anh, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Đến cả thư từ biệt cô cũng đã viết rồi mà nay mới chưa được bao lâu cô đã quay lại để nhờ anh giúp đỡ. Không biết điều đó có khiến Chiến Hàn Quân hiểu lâm đó là chiêu trò nửa nắm nửa buông của cô không?

Cuối cùng cô cũng không có dũng khí, cô cứ thế cúp điện thoại.

Nhưng nước mắt lại lã chã rơi xuống.

Chiến Hàn Quân nhìn cô đang mâu thuẫn khó xử rồi đi bước lớn bước lại chỗ cô.

“Lạc Thanh Du!” Chiến Hàn Quân bước đến trước mặt cô, giọng nói đầy từ tính mang theo mị lực mê người vang lên.

Bình Luận (0)
Comment