Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 314

*Hơn nữa, mạng lưới nội bộ của công ty cùng chung với phòng quản lý trung cấp nào đó… Nếu như tôi đoán không sai thì trong bộ phận an ninh mạng của công ty ông có nội gián..”

Biểu cảm trên gương mặt Nghiêm Cách vô cùng bình tĩnh, Lạc Thanh Du gập màn hình máy tính xuống. Lúc quay đầu nhìn ông ta thì nhanh chóng nghe thấy ông ta thầm than một tiếng.

Hiển nhiên là ông ta đã sớm biết nguyên nhân vì sao tập đoàn Nghiêm Thị suy tàn.

“Quả nhiên, cậu rất lợi hại” Nghiên Cách bình tĩnh khen ngợi cô.

Lạc Thanh Du không lên tiếng, lẳng lặng chờ ông ta nói tiếp.

Thế nhưng Nghiêm Cách lại không quá tin tưởng vào cô, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Tập đoàn Nghiêm Thị của chúng tôi cùng với công ty truyền hình Bạch Thị ở thủ đô, có phạm vi kinh doanh trải dài ở khắp nơi trong nước. Vì thế dẫn đến việc hai gia đình cạnh tranh ác liệt cũng là chuyện bình thường. Trước kia, lúc ông cụ nhà tôi vẫn còn sống, nhà họ Bạch vì nể mặt ông cụ nên họ không dám cướp khách hàng của chúng †a một cách trắng trợn. Thế nhưng sau khi ông cụ đổ bệnh, tập đoàn Bạch Thị đã không chút kiêng dè gì mà cướp đi khách hàng trên tay chúng tôi”

Nghiêm Cách nói tới đâu, chợt muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

Ánh mắt Lạc Thanh Du hãn lên sự giận dữ, lên tiếng: “Tập đoàn Bạch Thị đã lợi dụng hacker để lấy trộm thông tin cơ mật của tập đoàn Nghiêm Thị, thủ đoạn này quả thật vô cùng bỉ ổi”

Nghiêm Cách lên tiếng: “Thương trường như chiến trường, tập đoàn Nghiêm Thị bị tập đoàn Bạch Thị hãm hại, cũng do bản lĩnh của tập đoàn Nghiêm Thị không bằng người khác”

Lạc Thanh Du cố kìm nén lửa giận, những gì mà tập đoàn Bạch Thị nợ tập đoàn Nghiêm Thị, cô sẽ đòi lại cho bằng được. Thế nhưng bây giờ chưa phải là lúc “Tổng giám đốc Cách, bây giờ chúng ta cần đợi thời cơ để có thể trở lại thì nhất định phải tìm một con đường sống. Dùng một chỉ phí thấp nhất để có thể lấy lời cao nhất.

Không biết tổng giám đốc Cách có ý kiến gì không?”

Nghiêm Cách suy nghĩ một chút, nói: “Ngành công nghiệp điện tử cần phải có những nhân tài mới có trình độ cao. Thế nhưng tập đoàn Nghiêm Thị hôm nay đã tan nát như thế, cũng không còn có thể trả lương cao cho mọi người nữa, hơn nữa cũng không thể giữ được những nhân tài.”

Lạc Thanh Du đề nghị: “Thế còn mảng điện ảnh và truyền hình thì sao?” Nếu như lấy được một bộ phim điện ảnh có kinh phí thấp mà có thế được đạt hiệu quả và lợi ích lớn nhất. Đến lúc đó, danh tiếng của tập đoàn Nghiêm Thị sẽ trở lại, tiền lời từ điện ảnh và truyền hình cũng không phải là ít, tổng giám đốc Cách đã bao giờ nghĩ tới hướng đi này chưa?”

Nghiêm Cách nói: “Tôi đã nghĩ tới rồi. Thế nhưng kịch bản hấp dẫn lại vô cùng khó kiếm huống chỉ bây giờ những ngôi sao lớn đều đã bị công ty truyền hình Bạch Thị độc chiếm.

Nếu mới bắt đâu mà lấy phải những kịch bản không hay và diễn viên thì lại là những diễn viên mới thì quá nguy hiểm. Tôi không dám mạo hiểm nhiều như thế”

Lạc Thanh Du lại nói: “Tổng giám đốc à, ông không dám mạo hiểm mà muốn thành công sao?”

Nghiêm Cách là người vô cùng cẩn thận, thiếu tinh thần mạo hiểm. Đối với lời đề nghị của Lạc Thanh Du, ông ta vẫn cảm thấy lo lắng: “Chuyện này tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ”

Lạc Thanh Du không khuyên được ông ta, trong một phút nào đó cô đột nhiên nhớ lại những lời mà ông nội đã giao phó cho cô lúc ở trong phòng bệnh. Cô đột nhiên trở nên ngây ngẩn.

*Tổng giám đốc Cách, tập đoàn Nghiêm Thị và công ty điện ảnh Chiến Thị cũng được cho là thân thiết. Bây giờ tập đoàn Nghiêm Thị gặp khó khăn như thế, sao ông không thử đến nhờ công ty điện ảnh Chiến Thị giúp đỡ chứ?

Chắc hẳn công ty điện ảnh Chiến Thị cũng sẽ nể tình xưa..”

Ánh mắt Nghiêm Cách trở nên thâm sâu: “Cậu cho là tôi chưa từng nhờ đến sự giúp đỡ của công ty điện ảnh Chiến Thị sao?” Công ty điện ảnh Chiến Thị là công ty có sức ảnh hướng lớn nhất trên cả nước, vẫn đang chịu sự quản lý của người con thứ Chiến Đình Lê.

Những năm gần đây tôi và ông ta còn có chút hợp tác với nhau, thế nhưng sau khi tập đoàn Nghiêm Thị gặp khó khăn thì thái độ của ông †a nhanh chóng thay đổi chóng mặt…”

Lạc Thanh Du tức giận siết chặt nằm đấm: “Tổng giám đốc, không thể nói chuyện nhẹ nhàng được thì chúng ta sử dụng vũ lực đi”

Nghiêm Cách nhìn “anh ta”: “Cậu có cách gì sao?”

Lạc Thanh Du nói: “Tổng giám đốc Cách phải hiểu rõ một đạo lý thế nào, ngao cò tranh nhau thì ngư ông đắc lợi!”

“Ai là ngao? Mà ai là cò chứ?” Nghiêm Cách hỏi ngược lại Lạc Thanh Du xòe tay ra, dáng vẻ kiên định: “Chúng ta phải khiến cho công ty truyên hình Bạch Thị và công ty điện ảnh Chiến Thị đấu đá với nhau, cũng có thể khiến nội bộ của hai nhà họ Bạch và nhà họ Chiến tranh đấu với nhau. Chỉ cần có thể khiến hai công ty điện ảnh và truyền hình đó suy yếu thì chắc chăn nhà họ Nghiêm sẽ có thể quật khởi”

Nghiêm Cách cảm thấy vô cùng khiếp sợ: Cái cậu Lâm Phương này không chỉ có suy nghĩ linh hoạt mà lá gan cũng không hề nhỏ.

Dám khích cho hai nhà Bạch Chiến tranh đấu với nhau nữa!

Nghiêm Cách lấy một tấm thẻ từ trong ví tiền ném cho Lạc Thanh Du: “Thế cậu đến thủ đô một chuyến đi. Trong thẻ này có tiền, là chút thành ý của tôi. Mật mã là sinh nhật của con gái tôi: ‘zI0919”

Lạc Thanh Du cầm lấy thẻ ngân hàng, nở ra nụ cười tươi sáng: “Được.”

Sau khi Lạc Thanh Du rời khỏi, Nghiêm Cách đưa mắt nhìn bóng lưng đang rời đi càng lúc càng xa, trông cô đơn nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.

Trong lòng Nghiêm Cách cảm thấy vô cùng kích động, tấm danh thiếp trong lòng bàn tay ông ta nóng lên.

Ông ta chậm rãi siết chặt nằm đấm, một góc tấm danh thiếp của Lạc Thanh Du lộ ra, ông ta nhanh chóng nhìn thấy hai chữ “Lâm Phương”. Ánh mắt ông ta ngấn lệ.

Linh Trang!

Bình Luận (0)
Comment