Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 72

Thanh Tùng nói: “Không phải sao? Cô thích nói chuyện phiếm còn thích nhìn lén bí mật của người khác, dù phải đào ba thước đất cũng phải đào ra bí mật của tổ tiên mười tám đời của người khác. Cô không phải là máy xúc đất thì còn là gì?” Chiến Anh Nguyệt tức giận đến mức định đấm cho Thanh Tùng một cái. Thanh Tùng nháy.

dựng lên chạy loạn khắp phòng. Chiến Anh Nguyệt đuổi theo một hồi lâu, cô ấy mệt đến mức không thở nổi cũng không chạm được một góc.

quần áo của Thanh Tùng.

Chiến Hàn Quân nhìn hai cô cháu đang chơi đùa vui vẻ. Mặc dù những thay đổi của “Chiến Quốc Việt” khiến anh không kịp trở tay nhưng nếu một “Chiến Quốc Việt” đầy nắng và sống động như vậy có thể trở thành tính cách vĩnh hằng của cậu bé thì có vẻ là một lựa chọn rất tốt.

Lúc xuất phát đến KFC, nhiệm vụ lái xe rơi vào tay Chiến Anh Nguyệt vì tài xế không có ở đó.

Chiến Hàn Quân cùng con trai ngồi ở băng ghế sau, Chiến Anh Nguyệt cố ý điều chỉnh vị trí của kính chiếu hậu để cô ấy có thể nhìn thấy tình hình của “Chiến Quốc Việt” bất cứ lúc nào.

Thanh Tùng nằm trong vòng tay của Chiến Hàn Quân, bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu bé không ngừng chạm vào mũi bố một cái rồi lại chạm vào tóc bố một cái

*Thằng nhóc này bị hội chứng đa động à?” Chiến Anh Nguyệt không khỏi nói.

Ánh mắt Chiến Hàn Quân tối sầm lại. Đúng vậy, Chiến Quốc Việt trước kia ngồi trong xe như một con rối nhưng “Chiến Quốc Việt” hôm nay lại động tay động chân chưa từng ngừng nghỉ.

Đôi mắt Chiến Hàn Quân bỗng ẩn chứa lo lắng. Để tránh cho con trai phát hiện ra cảm xúc bất thường của mình, anh liếc nhìn ra ngoài cửa Số.

Ngoài cửa số xe cộ tấp nập, đèn bật sáng, hoa lệ rực rỡ. Màu sắc sặc sỡ bản vào tim anh nhưng chúng vẫn bị vùi lấp bởi màu đen, trắng và tro trong lòng anh.

Anh nghĩ đến việc sáng mai Lạc Thanh Du sẽ rời đi. Chỉ cần cô vĩnh viễn rời xa Chiến Quốc Việt, bệnh tình của Chiến Quốc Việt sẽ từ từ ốn định, từ từ giảm nhẹ cho đến khi bình phục.

Bất kể ông trời cho anh một Chiến Quốc Việt kiệm lời ít nói hay một Chiến Quốc Việt hoạt bát sôi nổi, chỉ cần cậu bé khỏe mạnh anh sẽ sẵn sàng chấp nhận.

Thanh Tùng tỏ vẻ rất hưởng thụ khi ăn Pizza của KFC. Chiến Hàn Quân và Chiến Anh Nguyệt nhìn cậu bé khéo léo tách bánh pizza mà cảm thấy nhạt như nước ốc.

Thanh Tùng ăn dư nửa phần bánh pizza, cậu bé cấn thận gói vào ba lô nhỏ. Nhìn một “Chiến Quốc Việt’ tiết kiệm như vậy, trong lòng Chiến Hàn Quân càng thêm chua xót.

Chiến Anh Nguyệt lấy gói pizza của Thanh Tùng ra, ném vào thùng rác, nói: “Tổ tiên nhỏ của tôi ơi, chỉ một phần pizza ăn thừa thôi mà cháu cất giữ như một bảo bối vậy. Đây là một thói quen xấu Thanh Tùng rất tức giận: “Cô thật lãng phí.

Lãng phí mới đáng xấu hổ!” Chiến Hàn Quân đã nếm trải từng chút thay đổi của Chiến Quốc Việt, như thể một giọt nước nhỏ giọt cuối cùng hội tụ thành một vùng biển rộng. Làm lòng anh bỗng trở nên áp lực Chiến Quốc Việt quen thuộc với KFC hơn anh và Chiến Anh Nguyệt. Nếu không phải anh đủ trí hoặc nên nói anh là một người không theo chủ nghĩa duy tâm thì ngay cả anh cũng sẽ nghỉ ngờ.

răng Chiến Quốc Việt đã bị người khác đoạt xác.

Trên đường trở về, Thanh Tùng ngủ say trong vòng tay của Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân đột nhiên gọi tên em gái mình: “Anh Nguyệt!” “Hả?” Chiến Anh Nguyệt đang chăm chú điều khiển xe. Khi nghe thấy Chiến Hàn Quân gọi mình thì bất ngờ quay đầu lại.

“Em giúp anh làm chút việc đi.” Chiến Anh Nguyệt nhìn anh trai nghiêm túc của mình, biết chuyện này không hề tầm thường: “Anh nói đi! Chỉ cần là việc nằm trong khả năng của em, cho dù là việc máu me kinh người thì em cũng sẽ làm cho anh.” “Anh muốn biết tại sao mỗi lần Chiến Quốc.

Việt gặp Lạc Thanh Du thì thằng bé lại trở thành một người khác” Chiến Hàn Quân hơi ngừng một chút, nói.

Chiến Anh Nguyệt tỉnh táo lại: “Anh bảo em điều tra Lạc Thanh Du?” *Ngày mai cô ấy sẽ rời khỏi thành phố. Em phải nằm bắt thời gian.” “Không thành vấn đề.”

Bình Luận (0)
Comment