Nghiêm Linh Trang thấy tên người gọi tới là Chiến Hàn Quân, cô cảm thấy điện thoại nằm trong tay chẳng khác nào quả bom sắp nổ, phản xạ có điều kiện mà nhét điện thoại vào trong tay bé Thanh Tùng ở bên cạnh.
Bé Thanh Tùng thấy là bố gọi tới, nhảy cẵng lên nhận máy: “Bố!” Giọng nói rất vui vẻ, gọi rất ngọt ngào.
Chiến Hàn Quân hơi kinh ngạc, rõ ràng anh gọi cho Nghiêm Linh Trang, tại sao bé Thanh Tùng lại nghe máy?
Cô cố ý từ chối điện thoại của anh, hay điện thoại không ở trên người cô?
“Đang làm gì vậy?” Chiến Hàn Quân chỉ có thể đâm lao theo lao, vui vẻ chào hỏi bé Thanh Tùng.
Bé Thanh Tùng chính là một bé nói nhiều, bố hỏi một câu, cậu bé trải phải lời mười câu: “Bố ơi, bọn con đang làm bữa tối với mẹ. Hôm nay bọn con phải làm bữa tối cho mười người, thế nên nhiệm vụ hơi nặng nhọc, con không thể nói chuyện với bố quá lâu.
Gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân nháy mắt đen hơn than: “Cái gì? Các con phải phục vụ mười người?”
Rõ ràng, giọng anh đã u ám hơn nhiều, có thể nghe ra anh đang rất không thoải mái.
Bé Thanh Tùng nói: “Đúng ạ, bởi vì mẹ nói sau khi nhà họ Nghiêm phá sản, chúng con chính là con cái nhà nghèo, phải biết cuộc sống của người nghèo, biết nấu cơm là kỹ năng cơ bản, không chỉ chúng con phải làm, bà phù thủy kia cũng phải làm.”
Nghiêm Linh Trang thật sự rất hối hận vì bản thân nhất thời đã đưa điện thoại cho bé Thanh Tùng, người nói nhiều nhất.
Vài ngày trước, Chiến Hàn Quân còn lệnh cho cô phải chăm sóc tốt cho con, cho con đầy đủ mọi thứ, kết quả thì sao, mới có vài ngày, bé Thanh Tùng đã nói với anh rằng bọn họ muốn sống cuộc sống của người nghèo.
Chiến Hàn Quân trước nay luôn là người yêu thương con hết mực, chỉ sợ rằng anh đã đau tới đứt ruột đứt gan rồi.
Hơn nữa, cô có thể đoán ra, anh sẽ nhanh chóng tìm tới cô để hỏi tội.
“Thanh Tùng, mở video lên” Chiến Hàn Quân chợt nói.
Thật ra, anh căn bản cũng không quan tâm bọn trẻ sống qua ngày như thế nào, anh chỉ là muốn nhìn cô một chút.
Không biết vết thương của cô ấy đã lành hay chưa?
ô phải phục vụ người khác trong khi bản thân đang bị thương, lòng anh thấy vô cùng khó chịu Bé Thanh Tùng rất vui lòng đáp ứng yêu cầu của bố: “Vâng ạ, thưa bố”
Sau đó hai bố con đã mở trò chuyện bằng video.
“Quốc Việt với em gái con đâu?” Chiến Hàn Quân hỏi với ý đồ riêng.
Anh hy vọng khi bé Thanh Tùng di chuyển camera điện thoại, anh có thể nhìn thấy mặt Linh Trang Thế nhưng bé Thanh Tùng còn chưa di chuyển điện thoại, Thanh An đã tiến lên, bày tỏ tấm lòng với bố: “Bố ơi, con ở đây này”
Chiến Hàn Quân nghiêm mặt nói: “Ừ, Thanh An ngoan lắm”
Thanh An bĩu môi: “Bố, bố không vui khi nhìn thấy con”
Lúc này, Chiến Hàn Quân mới ý thức được bản thân không kiểm soát được tâm trạng.
Không nhìn thấy Linh Trang, lòng anh cảm thấy mất mát nên đã nghiêm mặt với Thanh An.
Chiến Hàn Quân cố nặn ra nụ cười: “Bố rất nhớ các con.”
Từ trước tới giờ, Chiến Quốc Việt luôn rất hiểu tâm lý của bố, vậy nên khi nhìn thấy phản ứng khác thường của bố, Chiến Quốc.
Việt đã đoán được mục đích thật sự mà bố gọi điện thoại tới.
Cậu bé đi tới, dùng gương mặt tuấn tú, thờ ơ chào hỏi Chiến Hàn Quân: “Hi, con chào bố”
Chiến Hàn Quân nhìn khuôn mặt hầm hầm giống y hệt mình của Chiến Quốc Việt, anh nhíu chặt mày: “Quốc Việt, mặt con cứng ngắc quá, cười lên.
Chiến Quốc Việt nói: “Di truyền”
Chiến Hàn Quân cố ý năn ra một khuôn mặt tươi cười: “Di truyền từ ai?” Dù sao cũng không phải anh.
Chiến Quốc Việt lặng lẽ trợn mắt nhìn anh: “Trẻ con.”
Sau đó, cậu biết rõ rồi còn hỏi: “Bố gọi điện thoại có chuyện gì?”
Chiến Hàn Quân ấp a ấp úng: “Bố… bố nhớ các con.”
Chiến Quốc Việt nói: “Nói một đẳng, nghĩ một nẻo”