Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 829

Dư Nhân khinh thường nhìn: “Xưởng in?

Nếu thế thì quá chậm rồi”

Ngay khi câu nói này phát ra, tất cả mọi người trong phòng đều ngước nhìn anh ta gần như ngưỡng mộ.

Có người coi thường xưởng in tiền mặt?

Đây là loại thần tiên nào?

Chiến Hàn Quân âm hiểm nói: “Nhà anh chẳng lẽ đem tiền âm phủ đổi thành tiên để sử dụng sao?”

Nghiêm Linh Trang bật cười Cái miệng lưỡi cay độc của Chiến Hàn Quân luôn có thể khiến chọc người ta đến phát điên.

Dư Nhân không giận mà lại cười: “Ấu trĩ”

Hai chữ này làm Chiến Hàn Quân nghẹn lại.

Thôi Như An không quan tâm đến cuộc cãi vã giữa hai ông chủ hàng đầu này, cô ta chỉ nghĩ đến khoản tiền nhà cho cô ta: “Cậu Quân, nếu đã cậu nguyện ý bỏ ra năm trăm tỷ để mua ngôi nhà họ Nghiêm này, vậy khi nào thì có tiền?”

Nghiêm Linh Trang sợ rằng Chiến Hàn Quân và Dư Nhân sẽ đẩy giá nhà lên, hoàn toàn là vì muốn thắng thua. Sợ anh thực sự sẽ không thể bỏ ra số tiền này. Vì vậy cô liền tiến tới ra mặt giảng hòa: “Nhà họ Nghiêm chúng ta đều là những người làm ăn lương thiện. Giá thị trường của căn nhà này là khoảng hai mươi sáu tỷ. Anh muốn mua thì chỉ cần trả giá này là được”

Hành vi của Nghiêm Linh Trang, trong mắt Nghiêm Hiểu Nhự, chỉ là cố gắng nịnh bợ với Chiến Hàn Quân.

“Bản thân cô muốn làm người tốt, tại sao lại đem ngôi nhà họ Nghiêm của chúng ta ra bán với giá rẻ?” Nghiêm Hiểu Như rất không vui, rõ ràng đây là một căn nhà giá năm trăm tỷ, sau khi bị Nghiêm Linh Trang khuấy đảo lại rút đi một khoảng lớn.

Thôi Như An phụ họa theo: “Đúng vậy”

Chiến Hàn Quân và Dư Nhân ngay lập tức tức giận Hai mẹ con này nghĩ rằng nhà họ Nghiêm là một kho báu, việc bọn họ sẵn sàng trả giá cao không gì khác hơn là mong Nghiêm Linh Trang được sống thoải mái hơn.

Chiến Hàn Quân đột nhiên nói: “Đứa nhỏ mới tám tuổi, sao có thể giữ lời khi làm ăn mua bán? Năm mươi tỷ.”

Chiến Hàn Quân lại định giá lần nữa Dư Nhân trách móc: “Chiến Hàn Quân.

Anh, anh, anh thật là quỷ quyệt. Tôi đã biết anh không thể đưa ra năm trăm tỷ, nên cố ý để Chiến Quốc Việt đấu giá với tôi. Tôi không đồng ý”

Thôi Như An giễu cợt: “Cậu Quân, hóa ra cậu không thể bỏ ra được khối tài sản hàng trăm tỷ. Sao cậu không nói sớm hơn? Để cho một đứa trẻ mới lớn đứng lãng phí thời gian.”

Sau đó, mặt mày hớn hở nhìn Dư Nhân.

Nịnh bợ nói: “Cậu Dư, căn nhà này vẫn là của cậu”

Dư Nhân cũng nhận thấy, Thôi Như An lợi dụng anh ta để tránh xa Nghiêm Linh Trang: “Hừ. Căn nhà nát này, nếu không phải do Linh Trang ở trong đó, thì dù có tặng cho tôi, tôi cũng không cần”

Khuôn mặt của Thôi Như An lúc xanh lúc trắng.

Cô ta đành phải quay đầu lại với Nghiêm Linh Trang: “Cô chủ tự quyết định đi”

Nghiêm Linh Trang nhìn qua Chiến Hàn Quân, anh xưa nay luôn kinh doanh chỉ vì lợi nhuận, nhưng lần này anh lại sẵn sàng để nhường lại nhiều như vậy. Cũng không biết anh đang suy tính chuyện gì?

“Cậu Quân đã nguyện ý trả năm mươi tỷ, vậy thì tôi không khách khí.”

Chiến Hàn Quân gật đầu.

Cứ như vậy đại viện nhà họ Nghiêm được bán cho Chiến Hàn Quân với giá năm mươi tỷ.

Chiến Hàn Quân cố ý kiểm tra Chiến Quốc Việt: “Chuyện tiếp theo con biết phải làm sao rồi chứ?”

“Dạ” Chiến Quốc Việt gật đầu.

Chiến Hàn Quân liếc nhìn Nghiêm Linh Trang, luôn cảm thấy giữa hai lông mày cô có buồn bực, trong lòng cảm thấy buồn vô Cớ.

“Nghiêm Linh Trang, tôi sẽ sớm quay lại để đón đứa trẻ” Anh đột nhiên nói Nghiêm Linh Trang ngây người nhìn anh…

“Hãy chăm sóc tốt…cho bọn trẻ.” Anh rất muốn bảo cô hãy chăm sóc tốt cho bản thân. Nhưng khi lời nói đến môi, anh lại thay đổi lời nói.

“Đi thôi” Anh khàn giọng ra lệnh.

Diệp Phong đẩy anh rời đi Nghiêm Linh Trang đuổi theo: “Cậu Quân!”

Diệp Phong dừng lại, Nghiêm Linh Trang nhìn bóng lưng của Chiến Hàn Quân, nói: “Cảm ơn anh ngày đó đã cứu tôi”

Đôi mắt Chiến Hàn Quân hơi ngưng lại, ở biệt thự trên núi ngày hôm đó, anh bực bội vì cô đã không bảo vệ mình. Nên đã nói một cách bốc đồng mà không cân nhắc, nói đến quá nặng lời, hoàn toàn làm tổn thương cô.

Tại sao hôm nay cô lại cảm ơn anh?

“Tiện tay mà thôi.” Anh nói nhẹ.

Nghiêm Linh Trang khẽ giật mình, anh đối với cô ngoài sự lạnh nhạt ra chẳng còn gì.
Bình Luận (0)
Comment