Nghiêm Linh Trang như một con dã thú nổi điên, điên cuồng tìm kiếm lối ra trong lâu đài.
Quan Minh Vũ mở cổng thành bằng đá, một tia nắng ban mai chiếu thẳng vào tòa lâu đài tăm tối.
Nghiêm Linh Trang lấy tay che mắt nhìn lên bầu trời phía đông, đó là phía trên biệt thự Ngọc Bích, ánh lửa rừng rực nhuộm đỏ cả một vùng trời xanh lam.
ông ngực Nghiêm Linh Trang phập phồng, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Quan Minh Vũ lái Ferrari đến trước mặt Nghiêm Linh Trang: “Tổng giám đốc, lên xe”
Nghiêm Linh Trang lảo đảo đi tới, giống như bóng ma trôi dạt, nhanh chóng mở cửa Xe ngồi vào.
Ferrari kêu lên một tiếng nhỏ, và ngay lập tức phóng đi về biển lửa ở phía đông.
Ánh mắt của Nghiêm Linh Trang rơi vào bông hoa hướng dương kim cương trong nội thất Ferrari, cô run rẩy đưa tay ra vuốt ve cánh hoa hướng dương.
Giọng nói quyến rũ của Chiến Hàn Quân vang lên trong tâm trí cô: “Linh Trang, kim cương tượng trưng cho sự vĩnh cửu, hoa hướng dương tượng trưng cho hạnh phúc.
Anh Quân hy vọng em sẽ luôn hạnh phúc và không phải lo lắng.”
Mắt Nghiêm Linh Trang đỏ bừng ngay lập tức: “Quan Minh Vũ, ai mua chiếc xe này?” . ngôn tình hài
Quan Minh Vũ nghẹn ngào nói: “Trước khi đi, anh ấy đã sắp xếp mọi thứ cho cô.
Tổng giám đốc, cả đời này cô không biết gì hết, anh ấy cũng đã an bài mọi thứ cho cô.”
Nghiêm Linh Trang run rẩy hỏi: “Rốt cuộc là anh ấy đi đâu vậy?”
Quan Minh Vũ lặng lẽ không nói, nước mắt lưng tròng.
Trong người anh có một sức mạnh to lớn, nhưng anh không dám trút bỏ, cũng không thể trút bỏ. Cuối cùng, nó hoá thành tốc độ chạy như bay qua vùng đất hoang vu Khi Ferrari chạy qua những ngọn đồi và lái xe vào con đường dẫn đến biệt thự Ngọc Bích, trong tâm mắt là đồng cỏ thảo nguyên bao la bất tận và cả ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt ngập trời.
Đồng tử của Nghiêm Linh Trang kinh ngạc nhìn chăm chằm vào biệt thự Ngọc Bích, cho đến khi xác nhận hình dáng của phế tích trong ngọn lửa kia là biệt thự Ngọc Bích, Nghiêm Linh Trang đột nhiên bật khóc.
“Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?”
Quan Minh Vũ dậm chân ga của Ferrari tới cùng, trong nháy mắt, Ferrari đã dừng lại trước biệt thự Ngọc Bích.
Nghiêm Linh Trang gần như lăn ra khỏi Ferrari, và cô nhìn thấy vô số xe cứu hỏa đang hoạt động cùng nhau.
Cô nhìn thấy vườn Hương Đỉnh sụp xuống trong ngọn lửa, những bức tường đổ nát tôi luyện bên trong lửa cháy bừng bừng.
Cô näm lấy tay nhân viên, lảp bắp hỏi: “Những người bên trong…”
Cô chưa kịp nói xong, nhân viên đã quay lại bảo với cô: “Cho tới nay vẫn chưa tìm thấy vật sống.”
Nghiêm Linh Trang chỉ cảm thấy hai mắt tối sâm. Sắp té rơi xuống đất.
Lúc này, một đôi tay hữu lực chống đỡ cô: “Tổng giám đốc.”
Nghiêm Linh Trang nhẹ nhàng nhìn lại Quan Minh Vũ hỏi: “Nói cho tôi biết, anh ấy ở đâu?”
Quan Minh Vũ vẫn im lặng.
Nghiêm Linh Trang kích động nằm lấy Quan Minh Vũ: “Anh ấy không ở bên trong, đúng không?”
Quan Minh Vũ đỏ mắt, nghẹn ngào nói: “Tổng giám đốc, tôi không biết…
Quan Minh Vũ không đành lòng nói sự thật cho Linh Trang biết.
Anh cảm thấy rằng tổng giám đốc đã nhọc lòng trù tính cho cô ấy mọi thứ, hy vọng rằng cô ấy sẽ hạnh phúc. Làm sao anh ta có thể nói cho cô biết tin xấu và để cô phải chịu đựng sự đau buồn lớn như vậy?
Lúc này, Linh Trang nghe thấy một tiếng kêu bi lương thảm thiết.
Cô chậm rãi quay lại và thấy Anh Nguyệt đang khóc trong vòng tay của Nghiêm Mặc Hàn.
Linh Trang lê một thân nặng nề, thân thể cô như đang treo lơ lửng trong hơi thở cuối cùng, mà hơi thở này là do chưa biết Chiến Hàn Quân sống hay chết, khiến cô có một tia hy vọng trong tuyệt vọng vô cùng.
“Anh Nguyệt!”
ô ngồi xổm trước Anh Nguyệt và nhẹ nhàng gọi một tiếng.