Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 93

Chiến Anh Nguyệt được Lạc Thanh Du đồng ý,cô ấy nhẹ nhàng thở ra. Bản thân Chiến Anh Nguyệt cũng biết để đưa ra được quyết định như vậy Lạc Thanh Du có bao nhiêu khó khăn, cho nên trong lòng cô ấy cũng vô cùng nghiêm túc.

Cô ấy bước đến trước mặt Chiến Hàn Quân, nói “Anh, chị ấy mượn anh bảy trăm tỷ, anh không đồng ý lại còn sỉ nhục chị ấy bằng mọi cách.

Nhưng anh biết không, nếu anh nhìn thấy Thanh Tùng, đừng nói là bảy trăm tỷ, cho dù là bảy nghìn tỷ anh cũng không nói thêm lời nào lập tức lấy ra”

Trên mặt Chiến Hàn Quân hiện lên một tia giễu cợt: “Chiến Anh Nguyệt, em dựa vào cái gì mà khẳng định anh sẽ sẵn sàng chỉ bảy nghìn tỷ cho con trai của người phụ nữ này? Em có biết anh căm ghét cô ta đến mức nào không?” Vẻ mặt Chiến Hàn Quân đã bắt đầu không kìm chế được.

Chiến Anh Nguyệt nhìn Chiến Hàn Quân, khẽ mở miệng. Có lẽ nhìn thấy Chiến Hàn Quân tức giận nên sự hùng hổ ban đầu cũng chẳng còn, giọng nói của cô ấy có chút mơ hồ: “Bỏ ra bảy nghìn tỷ cho con trai ruột của mình, anh cũng không đồng ý sao?”

Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Nhưng đó không phải là con trai anh…”

“Đứa nhỏ hiện tại đang trong tay bọn bắt cóc, chính là con trai ruột của anh Thanh Tùng” Chiến Anh Nguyệt cũng không nhịn nữa mà gầm lên.

“Em đang nói vớ vẩn cái gì đấy, con trai anh đang ở trước mặt anh…”

“Thanh Tùng là anh em sinh đôi với Quốc Việt” Chiến Anh Nguyệt nói Chiến Hàn Quân tựa hồ như hiểu ra cái gì đó, vẻ mặt dữ tợn dần dần biến mất, lửa giận cũng từ từ tiêu tan. Đến cuối cùng trên mặt chỉ còn lại vẻ hoang mang kinh ngạc tột độ.

“Em nói cái gì?” “Em nói, Thanh Tùng chính là con trai của anh. Là sự thật, không thể giả được” Chiến Anh Nguyệt gắn từng chữ một, thông báo một cách rõ ràng.

Thân hình cao lớn của Chiến Hàn Quân phút chốc khẽ run lên, đồng tử đỏ tia máu hiện lên vẻ.

không thể tin nổi. Anh nhìn Lạc Thanh Du, trên mặt Lạc Thanh Du toàn vẻ bồn chồn bất an.

Hoảng sợ, kinh ngạc, mông lung, mọi thứ như một căn bệnh lây nhiễm, ngay lập tức bủa vây ôm chặt lấy anh.

Chiến Anh Nguyệt không ngừng lảm nhảm nói: “Anh, anh yêu thương Quốc Việt, cũng xin anh có thể chia sẻ một phần tình yêu đó cho Thanh Tùng”

Cô ấy còn chưa nói xong đã nhìn thấy Chiến Hàn Quân lôi điện thoại ra, lập tức chuyến tiền cho bọn bắt cóc.

Chiến Anh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Chiến Hàn Quân đưa chìa khóa xe cho Chiến Anh Nguyệt, dặn dò nói: “Lập tức đưa mấy người họ về nhà” “Vậy anh đi đâu?”

“Cứu người” Chiến Hàn Quân sốt ruột tháo bỏ cà vạt trên cổ, cởi áo khoác âu phục bên ngoài ném cho Chiến Anh Nguyệt, sau đó nhảy lên xe chuẩn bị phóng đi với tốc độ nhanh nhất Lạc Thanh Du bước nhanh về phía trước.

Chiến Hàn Quân nhìn thấy Lạc Thanh Du lo lắng hỗn loạn, nói: “Quay về trước đi, chờ tin tức của tôi” Giọng điệu đã khách sáo hơn rất nhiều.

“Anh cũng phải tự mình cẩn thận” Lạc Thanh Du lắp bắp nói.

Ánh mắt Chiến Hàn Quân trầm xuống, không vui nói: “Chỉ là mấy tên bắt cóc, có gì phải sợ?”

Lạc Thanh Du khẽ buông mắt, cô cũng không có ý khinh thường anh. Chỉ là đối đầu với mấy tên bắt cóc kiểu này là chuyện vô cùng nguy hiểm, cô chỉ mong hai bố con họ bình an vô sự trở về.

Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, Chiến Anh Nguyệt lôi Lạc Thanh Du vấn còn đang ngẩn người ra ở đó lên xe.

Chiến Anh Nguyệt cực kỳ áy náy nói: “Thanh Du, thực sự xin lỗi. Tôi đã kể toàn bộ sự thật cho anh trai rồi, chị sẽ không trách tôi chứ?”

Đầu tóc Lạc Thanh Du rối bù, mắt cũng đỏ hoe vì khóc, hơi thở mong manh nói: “Anh Nguyệt, làm sao tôi có thể trách cô chứ? Thực ra nếu cô không nói thì tôi cũng sẽ nói ra. Chỉ cần Thanh Tùng bình an trở về, cho dù không được ở bên nó nữa tôi cũng chấp nhận”

Bình Luận (0)
Comment