Chiến Hàn Quân tao nhã bước tới chỗ Thanh An, sau đó đứng trước mặt cô bé và dịu dàng nói: “Nếu cháu không thích chú làm thầy dạy đàn của cháu, chú có thể rời khỏi đây ngay lập tức. Cháu đừng giận dỗi”
Thanh An ngơ ngác nhìn anh, những giọt nước mắt to như hạt đậu tích tụ trong hốc mắt. Cô bé muốn gọi anh một tiếng “Bổ”, nhưng mẹ đã dặn cô bé, không thể làm chuyện gì gây kích thích đến bố.
Chiến Hàn Quân đứng lên, áy náy nhìn Diệp Phong: “Tôi nghĩ tốt hơn là mọi người nên mời người tài khác đi.”
Diệp Phong ôm nỗi bất lực nhìn Thanh An, ánh mắt gần như cầu xin.
Khi Chiến Hàn Quân xoay người rời đi, một bàn tay nhỏ bé đột nhiên nắm lấy tay anh.
Chiến Hàn Quân quay đầu lại thì nhìn thấy Thanh An đang nhìn anh bãng đôi mắt †o tròn ngận nước, đáng thương nói: “Chú ơi, cháu sai rồi. Chú ở làm thầy của cháu đi, được không?”
Chiến Hàn Quân hơi giật mình, thái lúc này của Thanh An hoàn toàn khác lúc nãy khiến anh cảm thấy kinh ngạc.
Không biết tại sao, nhìn thấy Thanh An khóc, trái tim anh lập tức nhũn ra: “Được.”
Diệp Phong thở phào nhẹ nhõm.
Thanh An thân thiết nắm tay Chiến Hàn Quân đi vào phòng chơi đàn. Diệp Phong thì gọi bảo mẫu đến, dặn đi dặn lại: “Bữa trưa hôm nay nhớ phải chuẩn bị thức ăn thanh đạm. Còn nữa, thầy giáo dạy đàn dương cầm này là khách quý của nhà chúng ta, không được bạc đãi thầy ấy”
“Vâng.” Bảo mẫu đáp.
Lúc này Diệp Phong mới đi làm.
Phòng chơi đàn.
Thanh An ngồi trước đàn dương cầm, quay đầu lại hỏi Chiến Hàn Quân: “Chú, chú thích nghe bài hát nào? Cháu sẽ đàn cho chú nghe”
Chiến Hàn Quân lâm vào suy nghĩ.
Trong nhất thời, quả thật anh không biết bản thân mình thích nghe bài hát nào.
Thanh An không muốn bố mình phải hao tổn tâm trí nên chủ động đề nghị: “Bài hát này, nhất định chú sẽ thích.”
Chiến Hàn Quân sửng sốt, nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ tự tin của Thanh An thì không khỏi bật cười.
Đến cả anh còn không biết mình thích bài gì thì làm sao cô bé này lại có thể biết được chứ?
Thanh An ngồi thẳng lưng, sau đó tấu lên bài hát đính ước của bố mẹ, “Hoa Bỉ Ngạn”.
Tiếng đàn uyển chuyển du dương, tiết tấu êm dịu, như ca như khóc. Nhưng lại khiến cho người ta không phân biệt được, đăng sau tiếng đàn này là tâm trạng tươi sáng như nẵng xuân, hay tiếng thở dài nặng nề như chì.
Tuy nhiên, tâm trạng của Chiến Hàn Quân lại trở nên cuộn trào vì bài hát này.
“Ừm, nghe rất hay” Thanh An đàn xong, Chiến Hàn Quân liền buông ra lời khen ngợi xuất phát từ tận đáy lòng.
Thanh An nói: “Chú, ca khúc này là bài hát đính ước của bố mẹ cháu.”
Chiến Hàn Quân vô cùng kinh hãi.
ó người thật sự dùng loài Hoa Bỉ Ngạn nở rộ ở địa giới âm u làm nội dung của bài hát đính ước ư? Thế nào cũng thấy không may mắn mà nhỉ?
“Bọn họ… có khỏe không?” Ma xui quỷ khiến, anh chợt hỏi.
Thanh An ghé vào những phím đàn, trên khuôn mặt nhỏ nhản xinh đẹp hiện lên vẻ đau thương: “Không khỏe.” Cô bé trả lời như chém đỉnh chặt sắt.
Chiến Hàn Quân vốn đang hối hận vì bản thân lắm lời, khi nghe được tiếng lẩm bẩm đau đớn của Thanh An thì không khỏi lo lắng: “Sao vậy?”
“Bố mẹ xa nhau rồi.” Thanh An buồn bã nói.
“Ly hôn?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Thanh An lắc đầu, trên mặt toát ra vẻ buồn bã và phiên muộn Chiến Hàn Quân xoa đầu cô bé: “Đừng buồn. Mùa đông rồi sẽ qua, nắng mùa xuân rồi sẽ nhanh đến mà thôi.”
Thanh An nhìn bố mình, bỗng nhiên cười tươi như hoa: “Dạ.”
Cô bé tin rằng, bố và mẹ sẽ có ngày quay lại với nhau.