Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 992

Chiến Hàn Quân thản nhiên nói: “Thật là tổ tiên xui xẻo.”

Nghiêm Linh Trang vẫn điêu ngoa trả lời lại: “Tôi mặc kệ, ai làm tổn thương anh thì tôi sẽ liên lụy đên chín đời của người đó khiến anh ta hi đến ruột hóa thành màu đen luôn. Xem từ nay về sau ai còn dám có ý định đánh anh nữa”

Sau khi Nghiêm Linh Trang bôi vết thương cho anh xong thì vào trong tủ quần áo tìm cho anh một bộ đồ sạch sẽ.

Lúc này cô lại phát hiện trong tủ quần áo trống trơn chỉ có vài bộ đồ rẻ tiền, hơn nữa màu sắc và kiểu dáng cũng không phải là phong cách mà anh yêu thích.

Nghiêm Linh Trang nói: “Những bộ quần áo này không hợp với anh.”

Chiến Hàn Quân điềm tĩnh nói: “Là vợ của tôi mua cho”

Nghiêm Linh Trang thoáng đau lòng, người phụ nữ kia làm sao mà hiểu được khí chất kiêu căng ngạo mạn của Chiến Hàn Quân chứ. Thật sự là ấm ức cho anh rồi.

Chiến Hàn Quân giật lấy quần áo từ tay của Nghiêm Linh Trang rồi sau đó anh cố chịu đau mà mặc vào.

Thiệt thòi cho Chiến Hàn Quân là trời sinh anh đã là cái giá quần áo nên mặc gì cũng đẹp.

Nghiêm Linh Trang lấy cái áo dính máu bên cạnh đi tới cái thau trước mặt giặt đồ cho anh.

Chiến Hàn Quân thấy cô đi lại tự do trong nhà của anh thì lại tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Cô Nghiêm Linh Trang à, cô có thể đi về được rồi”

Nghiêm Linh Trang từ từ đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân rồi ngồi xuống trước mặt anh, cô nắm lấy bàn tay của anh mà nài nỉ: “Anh A Nguyệt à, anh đừng đuổi tôi đi. Có được không?”

Chiến Hàn Quân nhắn tâm tuyệt tình nói: “Cô ở lại đây không thích hợp lắm.”

Nghiêm Linh Trang ngẩng đôi mắt đấm lệ lên nhìn anh nức nở: “Anh A Nguyệt à, tôi thích anh mà”

Khuôn thẳng: “Tôi biết: “Mỗi ngày cô đều đi theo tôi bày tỏ, chỉ còn thiếu mỗi chuyện khua chiêng gõ trống thông báo cho mọi người biết nữa mà thôi.

Cách thức theo đuổi tình yêu cao cấp như vậy thật là ngây thơ”

Nghiêm Linh Trang bỏ qua những lời nói tỏ ý ghét bỏ và không hài lòng của Chiến Hàn Quân với cô.

“Một mình anh ở đây nên tôi không an tâm. Những ngư dân này thay nhau chèn ép anh, đâu đâu cũng đều là người làm hại anh.

Chỉ cần nghĩ đến việc anh không được an toàn thì tôi không thể nào ngủ ngon được”

“Anh A Nguyệt, đi làm bên cạnh tôi đi. Cứ coi như trả ơn cho việc tôi đã cho anh ba tỷ.”

Nhắc tới ba tỷ kia thì Chiến Hàn Quân lại cực kỳ tức giận.

“Bộ cô là heo hay sao vậy? Tự nhiên lại nghe lời bọn bắt cóc tống tiền, vậy trên đời còn cần tới cảnh sát làm gì chứ?”

Nghiêm Linh Trang tức giận nhìn anh.

Đôi mắt cô đỏ hoe vì ấm ức.

“Tôi cũng chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của anh thôi mà”

Tận sâu trong đáy lòng lạnh như băng của Chiến Hàn Quân có một nơi nào đó đang từ từ ấm dần lên.

Có điều vốn dĩ xưa nay anh là người lý trí thế thượng phong hơn.

“Cô Linh Trang à, cám ơn cô đã cho tôi mượn tiền. Nhưng tôi thật sự không thể ở bên cạnh cô được. Đây cũng đều là tốt cho cô mà thôi.”

Nghiêm Linh Trang rơi lệ, đau lòng nói: “Cái mà anh gọi là muốn tốt cho tôi thì lại chính là liều thuốc độc đối với tôi, anh có biết không?”

Chiến Hàn Quân im lặng.

Nghiêm Linh Trang lại nói: “Tôi biết anh là người quân tử nên sẽ không đáp lại tình cảm mà tôi dành cho anh. Nhưng tôi chỉ muốn anh biết là trên đời này có một người phụ nữ có lẽ hiểu anh hơn vợ của anh, yêu anh hơn anh yêu chính bản thân. Chỉ là trời xanh không thương cô nên cô đã bỏ lỡ mất người cô yêu. Anh A Nguyệt, tôi chỉ muốn bảo vệ tốt nhất cho người mà tôi yêu thương thôi. Tôi sẽ không bắt anh phải lựa chọn làm những điều trái với lương tâm. Anh không cần phải khó xử”

Chiến Hàn Quân nói: “Cô Linh Trang, nếu chúng ta đã bỏ lỡ nhau thì cũng nên học cách chấp nhận số mệnh. Sở dĩ loài người chúng ta là động vật cấp cao là vì chúng ta biết khống chế ý chí của mình mà đưa ra những quyết định lựa chọn giữa lợi ích và thiệt hại.”

Chiến Hàn Quân dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Trong nhà tôi còn có vợ hiền, tôi sẽ không làm gì có lỗi với cô ấy đâu. Cô Trang thích tôi không phải là lỗi của cô, chỉ là cô không thể khống chế được tình cảm của bản thân nên mới để nó phát triển ngày càng lớn thì chính là sai lầm rồi”

Nghiêm Linh Trang bị anh từ chối quyết liệt thẳng thừng như vậy thì chán nản.

“Thôi được, nếu đây là cuộc sống mà anh muốn thì tôi sẽ rời khỏi đây”

Nói xong cô run rẩy đứng lên, quyến luyến không muốn rời đi.
Bình Luận (0)
Comment