Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 994

Nghiêm Linh Trang vội vàng tắt máy, cô không dám để lộ cảm xúc của bản thân.

Chiến Hàn Quân nhìn điện thoại di động mà ngẩn người.

Gọi cho anh rồi lại không nói gì mà tắt máy là sao?

Chiến Hàn Quân để điện thoại di động qua một bên rồi nằm trên giường mà trong lòng của anh thấp thỏm không yên.

Cuối cùng anh buồn bực đi ra khỏi giường, cầm cái áo khoác lên rồi đi ra ngoài.

Thu Liên từ phòng ngủ đi tới ân cần hỏi: “Chồng à, đã trễ vậy rồi mà anh còn định đi đâu?”

Chiến Hàn Quân giật mình, anh đang làm gì vậy chứ?

Lo lắng cho người phụ nữ khác ngoài vợ của mình, đây là điều mà một người đàn ông trưởng thành không nên làm.

“Anh đi xuống dưới lầu hít thở bầu không khí” Anh nói với vẻ hơi buồn bực.

Gương mặt đẹp của Thu Liên thoáng nở một nụ cười chua xót. Cô ta đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân rồi ngẩng đầu nhìn anh, cô ta dùng trực giác nhạy bén của phụ nữ để khuyến cáo người chồng lầm đường lạc lối.

“Chồng à, em nghe mọi người nói anh và một người phụ nữ giàu có và quyền lực đang qua lại với nhau. Có thật như vậy không?”

Thu Liên đang chất vấn anh, hiện rõ vẻ nhu nhược và yếu đuối.

Trong lúc nhất thời, Chiến Hàn Quân cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa.

ó và không có đã không có đáp án chính xác nữa rồi.

Vào giây phút trong lòng anh thấp thỏm lo âu đối với Nghiêm Linh Trang kia thì anh biết trong lòng anh đã gần cô hơn rồi.

Nhưng anh không phải là người biết nói dối.

“Anh sẽ đoạn tuyệt qua lại với cô ta. Em yên tâm đi” Ánh mắt của anh lộ rõ vẻ kiên định.

Thu Liên cười: “Vậy thì tốt rồi”

Chiến Hàn Quân nhìn thấy Thu Liên không hề có tâm cơ thì thầm hạ quyết tâm rằng anh tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ cao sang quyền quý như Nghiêm Linh Trang đến gần cô ta. Thu Liên không có năng lực gì để tranh giành với cô. Nếu Thu Liên và Nghiêm Linh Trang cùng nhau tranh giành thì Thu Liên chẳng có gì ngoài sự bảo vệ che chở của người chồng là anh cả.

Chiến Hàn Quân dịu dàng nói: “Ngủ sớm một chút đi, ngày mai anh sẽ đưa em với con đi ra chợ mua vài bộ quần áo mới”

Thu Liên nghe vậy thì trong ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng.

“Đã rất nhiều năm em không được mặc quần áo mới rồi.” Cô ta e thẹn cười.

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân buồn bã: “Sau này nhất định anh sẽ để mẹ con em được sống những ngày tốt nhất.”

Thu Liên gật đầu: “Em tin anh.”

Vườn hoa Nhật Lịch.

Nhận được tin nhản của Nghiêm Linh Trang thì Chiến Anh Nguyệt vội vàng bỏ lại công việc rồi chạy như bay đến bên cạnh cô.

Nghiêm Linh Trang đang cuốn khăn tắm ngoan ngoãn ngồi trên giường.

Trong phạm vi tầm nhìn của cô đã biến thành một màu đen.

Anh Nguyệt vừa vào phòng ngủ đã vội vàng hỏi dồn dập: “Lần này lại vì chuyện gì mà khiến chị bị mù vậy? Đã lâu rồi chị không bị mù mà”

Hai mắt của Nghiêm Linh Trang đỏ hoe, cô nức nở: “Là anh của em, anh ấy muốn đâm lao thì phải theo lao. Anh ấy muốn chị phải học cách chấp nhận số mệnh”

Anh Nguyệt ngẩn người. Đương nhiên đả kích này đủ lớn rồi.

Nhưng Anh Nguyệt lại không cảm thấy tuyệt vọng: “Chị Linh Trang à, anh trai của em yêu chị. Tình yêu ấy đã khắc cốt ghi tâm rồi. Chỉ cần anh ấy khôi phục trí nhớ thì em dám cam đoan anh ấy sẽ liều chết mà ở bên cạnh chị thôi.”

“Nếu lỡ như chứng mất trí nhớ của anh ấy vĩnh viễn không bao giờ khỏi thì sao?”

Nghiêm Linh Trang vẫn lo sợ nói.

“Anh ấy là một người chính trực, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ vợ con hiện tại của anh ấy đâu” Nghiêm Linh Trang chán nản nói.

Anh Nguyệt liền im lặng.

Nghiêm Linh Trang càng thêm đau lòng.

Đêm khuya dài đằng đãng mang theo làn gió mùa thu hiu quạnh thổi xuyên qua tấm màn mỏng ngoài cửa sổ khiến người ngồi trên giường cảm thấy hơi se lạnh.

Nghiêm Linh Trang lặng lẽ ngồi dậy, cô sợ Anh Nguyệt bị cảm lạnh nên từ từ mò mẫm đi đến tủ quần áo ôm ra thật nhiều chăn bông. Khi trở lại bên giường thì lại không cẩn thận đi sai đường mà vấp vào bậc cửa.
Bình Luận (0)
Comment