Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 29

Vu Chu dậy thật sớm, nhân lúc mưa còn chưa tới, đặt hàng trên phần mềm giao hàng, mua thật nhiều đồ ăn ngon. Cái gì mà canxi, bánh quy gấu nhỏ, hạt dưa caramel, còn có chân gà ngâm ớt.

Sau đó tìm một cái balo, nhét hết vào trong túi.

Lại tìm kiếm một chút trong phòng, nhìn xem có cái gì thú vị, có thể bỏ vào, cũng nhét vào trong balo.

"Bàn chải đánh răng em có muốn mang về làm kỷ niệm không? Chắc ở đó không có bàn chải đánh răng tốt như vậy đâu." Nàng thử kéo khóa, suy nghĩ một chút rồi mở ra.

Hướng Vãn còn ngái ngủ ngồi trên sô pha nhìn nàng, dáng vẻ hiện tại của Vu Chu, rất giống ông chú bà thím tham gia du lịch XX ba ngày đang điên cuồng chọn quà lưu niệm trong phim đời sống.

Vu Chu cảm thấy mình vẫn nên động não, nếu lúc Hướng Vãn tới, quần áo và trâm cài đều mang tới, cũng giống như vậy, nếu cô nàng đeo balo, chắc cũng có thể mang đi.

Dính vào trên người cô nàng, hẳn là đều có thể mang ra đi.

Như vậy, nếu như là nàng giống như bạch tuộc bám ở trên người Hướng Vãn thì sao nhỉ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Vu Chu vui vẻ lên tiếng.

"Không cần vui đến mức này." Hướng Vãn cầm lấy điều khiển, mở TV.

"Hả?" Vu Chu sửng sốt, theo bản năng đáp một câu, mới phản ứng lại, "Không phải không phải, tôi đang suy nghĩ, tôi có thể cùng em xuyên không hay không."

Hướng Vãn liếc nhìn nàng một cái, khẽ cúi đầu, dịch dịch khóe miệng, mới nói: "Chị luyến tiếc em."

Vu Chu buông balo ra, ngồi xuống sô pha: "Đúng là có một chút, ở hơn một tháng, nuôi heo cũng có tình cảm mà."

Hướng Vãn nhíu mày: "Heo?

"Không phải nói em là heo, chỉ là ví dụ. Hơn nữa, tôi thật sự tiêu trên người em không ít tiền, không thể ít hơn mua một con heo."

Vu Chu thở dài: "Cũng không biết, em có rảnh có thể trở về xem không."

Nàng phiền muộn nghĩ đến thiết bị trong nhà, chân giật giật, hỏi Hướng Vãn: "Hay là, micro cũng cho em mang theo, làm kỷ niệm đi."

Hướng Vãn nhìn màn hình TV màu sắc rực rỡ, bỗng nhiên có chút xem không nổi.

Cô nàng quay đầu nhìn Vu Chu: "Cũng mang theo chị luôn, làm một kỷ niệm."

"Phụt." Vu Chu cười nhìn cô nàng, "Sao nhét tôi vào balo được?"

"Chị thu nhỏ lại."

Tính trẻ con. "Có điều rất tốt, coi như em rất có lương tâm, không uổng công nuôi em bữa giờ."

Hướng Vãn không nói gì nữa, ngồi một lúc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Khi nào mưa đến?"

"Không biết, lúc này trời trong nắng ấm." Vu Chu thò đầu nhìn trời.

Thật ra thời gian này trôi qua rất đặc biệt, đặc biệt ở chỗ, nàng chưa từng cùng một người bạn, giống như giờ phút này, ngồi cùng nhau, tâm bình khí hòa nghênh đón chuyện chia lìa này.

Thông thường trong cuộc sống hiện thực, quan hệ giữa người với người xa cách, chưa từng có cái gì đếm ngược, luôn khiến người ta nhận ra muộn màng. Đột nhiên có một ngày ở trong vòng bạn bè lướt tới người kia, mới nhớ tới, à, đã lâu rồi không liên lạc, thật ra năm đó, chúng ta cũng chơi rất vui.

Mà dùng tới thành ngữ "tâm bình khí hòa" này là bởi vì, còn có một loại tình huống bạn bè BE yên lặng xa cách, là xé bức.

"Chị thật sự sẽ nhớ em sao?" Hướng Vãn nằm úp mặt trên tay vịn sofa, cằm bị đẩy ra khe rãnh nho nhỏ, có vẻ cô nàng có chút không vui.

"Câu này hỏi lần thứ hai rồi."

"Thật sự nhớ em hả? Nhớ em, thương em, không quên được em hả?"

"Lần thứ ba rồi."

"Thật sự......"

"Sẽ sẽ, sẽ sẽ." Vu Chu chịu không nổi, ôm balo cho cô nàng, "Lát nữa em vẫn nên mặc quần áo lúc trước của em về đi, trâm cài nào cũng đội trên đầu, để trong balo sợ bị em đè hỏng, cũng sợ ngộ nhỡ không mang đi được, hay siêu nặng gì đó."

"Để lại cho chị." Hướng Vãn ôm balo, nói, "Em đã nói rồi."

Cô nàng cũng muốn để lại chút vật kỷ niệm cho Vu Chu.

"Không cần thiết, để ở chỗ này không phát huy được giá trị của nó, em nhớ không, lúc em mới tới tôi đã thử qua, bán cũng không bán được." Huống chi, những trang sức kia cô nàng rất thích, không phải sao?

Hướng Vãn không hiểu có hơi bực, buồn bực không nói lời nào.

"Lại sao vậy?" Vu Chu thò đầu nhìn cô nàng, lần này Hướng Vãn đã học cách thu nọng lại rất khá.

Vu Chu vui vẻ, nhìn cô nàng cười, hành động thu nọng của Hướng Vãn bị nhìn ra, cũng cười, cắn môi, mỉm cười nhìn nàng.

"Giống như hai con gà tiểu học ấy." Vu Chu đứng thẳng người.

Hướng Vãn không hiểu gà tiểu học là cái gì, nhưng cô nàng cũng không có tâm trạng hỏi lại.

Ăn sáng xong, trời không mưa.

Ăn trưa xong, trời không mưa.

Rửa bát xong nằm trên sô pha lướt điện thoại, mưa vẫn không tới.

Sắc mặt Vu Chu nghiêm trọng ở trên Weibo lướt tin tức mưa to, rất nhiều người đều đang nói, rốt cuộc khi nào thì mưa, có việc gấp, còn có thể ra ngoài không, online chờ, rất gấp.

Ăn xong bữa tối, mây mù trên bầu trời bị che lấp, cuối cùng mưa cũng đổ xuống trong không khí ẩm ướt suốt cả ngày.

Không có thăm dò, không có khúc dạo đầu, đại quân áp sát, ầm một cái đã tới.

Vu Chu ngưng thần nhìn chân trời, mưa hai mươi phút, rốt cuộc cũng kéo đến một tia chớp.

"A a a a a, sắp có sấm, sắp có sấm rồi!!!" Nàng chạy chậm tới gọi Hướng Vãn, luống cuống tay chân đeo balo lên lưng cô nàng.

"A a a a a a, lúc em đi xuyên qua là ở trong phòng ngủ phải không!!!" Nàng kéo Hướng Vãn xoay quanh phòng.

"A a a a a a, vậy em vẫn nên vào phòng ngủ của em đi!!!" Nàng đẩy Hướng Vãn vào trong phòng ngủ.

"A a a a a a, bởi vì nếu tôi nhìn thấy một người sống biến mất tôi sẽ rất sợ hãi!!!" Nàng đóng cửa lại, tựa lưng vào cửa bình phục tâm trạng.

"Mệt chết đi được."

Đạo lý Hướng Vãn đều hiểu, nhưng mà......

"Tại sao chị cứ gọi "a a a a a a"? Còn mỗi lần sáu cái "a"."

"Tôi cũng không biết, mỗi lần tôi căng thẳng kích động đều như vậy." Vu Chu ở ngoài cửa run rẩy thân thể, qua một lúc lại bước từng bước nhỏ, chạy lên.

Cách cánh cửa, nàng nghe thấy Hướng Vãn ở bên trong cười.

Nàng chạy có chút khó chịu, bởi vì Hướng Vãn cười rất chân thật, nhưng người này lập tức không còn nữa.

Hướng Vãn lẳng lặng ngồi ở trên giường, giống như lúc cô nàng đến, có điều mặc quần áo của Vu Chu, chải tóc đuôi ngựa, lưng đeo balo nàng tỉ mỉ chuẩn bị.

Sau đó nghe Vu Chu ở ngoài cửa chạy bước nhỏ tại chỗ.

Vu Chu rất buồn cười, lúc Hướng Vãn nghe là mang theo ý cười, nhưng một lát sau, cô nàng lại bắt đầu kiềm chế hô hấp nho nhỏ.

Cùng nhau rơi xuống, chậm rãi kéo dài, cùng Vu Chu ở ngoài cửa hình thành đối lập rõ ràng.

Hai người cứ như vậy cách cánh cửa một tĩnh một động. Vu Chu vận động đến chân cũng mỏi nhừ, sấm cũng đánh hơn hai mươi tiếng, bên trong một chút tiếng động cũng không có.

Nhưng nàng cũng không chắc, xuyên không hẳn là có tiếng vang gì đó, có pháp thuật đặc hiệu sao?

"Vãn Vãn," nàng gõ cửa, "Em còn ở đó không?"

"Còn."

"Ừ ừ ừ, thật ngại quá." Nói thật ngại quá, nàng có chút sợ sẽ cắt ngang thi pháp bên trong.

Sấm sét từ chân trời mà đến, đánh đến bên tai, nổ ở trong đầu.

"Ầm ầm ầm......" Lại là một tiếng.

Liên tiếp ba tiếng sấm lớn, Vu Chu lại gõ cửa: "Vãn Vãn, em còn ở đó không?"

"Em đây."

...... A cái này.

Vu Chu gặp khó khăn, suy nghĩ một lát, nhìn nóc nhà nói: "Liệu có phải kết cấu bê tông cốt thép của căn nhà hiện đại của chúng ta, ngăn cản hiệu quả của sấm sét không?"

Loại nhà ở cổ đại này, hiệu quả chống sét không tốt như vậy.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có lý, thế là mở một khe nhỏ ra, nói: "Vãn Vãn, hay là chúng ta ra ngoài đi?"

Phải nhanh lên, nếu không lần sau sét đánh, không biết là khi nào.

Hướng Vãn lẳng lặng nhìn khuôn mặt vội vàng của nàng, dừng hai ba giây, gật đầu: "Ừ."

Hai người tìm hai cái dù lớn, liền xuống lầu, Vu Chu đưa Hướng Vãn ra ngoài, ồ, mưa thật lớn, giống như muốn cắt đứt khung dù, đánh cho thân thể hai người thoáng cái ướt một nửa, mắt cũng không mở ra được."

Vu Chu muốn đưa Hướng Vãn xuống dưới tàng cây, nhưng lại sợ cô nàng bị đánh chết, suy nghĩ một chút, trong tiếng mưa rơi đinh tai nhức óc, sắp xếp cô nàng ở một khoảng cách không xa không gần.

"Em kiên trì một chút!" Nàng lớn tiếng nói với Hướng Vãn, sau đó chạy về đại sảnh, cách cánh cửa kính đôi nhìn Hướng Vãn.

Cây bị đánh cho ngã trái ngã phải, vài gốc cây mới cấy ghép tới, thậm chí trực tiếp bị đánh ngã, rễ từ trong đất kéo ra, khủng bố giương nanh múa vuốt.

Hướng Vãn hai tay che dù, đứng ở trong mưa, dù đen lớn bị đánh đến thùng thùng rung động, cô nàng rụt đầu vai, căn bản ngăn không được mưa, theo cánh tay nhỏ của cô nàng chảy xuống.

Cô nàng muốn che bụng một chút, nhưng lại nghĩ đến đồ ăn vặt Vu Chu mua cho mình để trong balo phía sau, vì thế lại dời dù về phía sau.

"Em chống đỡ đi chứ!" Vu Chu ở trong đại sảnh hô to, "Tay dùng sức, chống dù lại, đừng ngã về phía sau! Sao em lại đổ dù về phía sau, như vậy có thể che được cái rắm à!"

Nàng khàn cả giọng kêu, trong hành lang có một đứa bé chui ra, hoảng sợ nhìn nàng, sau đó nhặt bóng cao su, lại chạy về như chạy trốn.

Hướng Vãn ở trong màn mưa run lẩy bẩy.

Vu Chu cảm thấy chính mình đã làm một chuyện hoàn toàn ngu xuẩn.

Cách mưa to tầm tã, thật ra nàng không nhìn thấy biểu cảm của Hướng Vãn, nhưng nàng có thể nhìn thấy ngôn ngữ cơ thể của Hướng Vãn, có thể suy đoán ra ánh mắt hơi sợ hãi trong sự bình tĩnh của Hướng Vãn.

Nàng có bệnh không, mưa lớn như vậy, tất cả mọi người trốn ở nhà không ra, nàng lại vì thử một cơ hội, để Hướng Vãn dầm trong mưa.

Mấu chốt là, Hướng Vãn một chút cũng không phản đối, cứ đứng như vậy, cầm một cái dù sắp bị thổi nát.

Vu Chu chịu không nổi nữa, cầm dù lao ra, muốn kéo Hướng Vãn về.

Hướng Vãn bị nàng cầm cổ tay, ngẩng đầu nhìn nàng, ướt như chuột lội, nước rất bẩn, từ trên khuôn mặt trắng nõn của cô nàng chảy xuống, giống như chảy mấy dòng suối nhỏ.

"Đi, chúng ta trở về! Không thử nữa! Không thử nữa!" Vu Chu hét vào tai cô nàng.

Âm thanh ở trong màn mưa đứt đoạn.

Vu Chu rất buồn bực, nàng đột nhiên cảm thấy mình ở trong mưa to la to lôi lôi kéo kéo như vậy, giống như xem phim thần tượng Đài Loan khi còn bé.

Các người đừng đánh nữa. gif

Hai người thở hồng hộc chạy về, vào trong đại sảnh, Hướng Vãn còn nắm chặt tay nàng không buông ra, hai người nằm liệt xuống, khom lưng thở dốc từng ngụm từng ngụm.

Cổ Hướng Vãn giật giật, đuôi ngựa cũng bị đánh tan, tóc dính ở trên mặt, theo hô hấp của cô nàng lúc lên lúc xuống.

Cô nàng thở hổn hển hỏi nàng: "Không thử nữa sao?"

"Không thử nữa, trở về thôi." Vu Chu mệt muốn chết.

"Được." Hướng Vãn kiệt sức.
Bình Luận (0)
Comment