Thấy Vu Chu và Tô Xướng cùng nhau trở về, ánh mắt Bành Hướng Chi lập tức sáng lên.
Lúc hai người vòng qua cô ấy, cô ấy kéo tay Tô Xướng, để cô thuận thế ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi cô: "Thế nào?"
Vu Chu có chút ngỡ ngàng, cô ấy có thể hét lớn hơn một chút, trong phạm vi năm cái ghế đều có thể nghe được.
Tô Xướng có chút choáng váng, nghiêng người dựa vào ghế sô pha không nói gì.
Nhưng Vu Chu đột nhiên lại nghĩ đến, Bành Hướng Chi hỏi cô "Thế nào", lại kết hợp với hành động khác thường hôm nay, cô ấy, đã biết?
Làm sao biết được, đoán được, hay là thấy giữa hai cô không quá bình thường, ép hỏi.
Nàng lại nghĩ, thật ra Tô Xướng và Bành Hướng Chi quen biết rất nhiều năm, nếu như Bành Hướng Chi sớm biết quan hệ của hai người, cô ấy biết tin nóng hổi như vậy, năm đó cùng nhau hẹn hò, thật là vui biết bao.
Hướng Vãn uống say, Tô Xướng cũng bất tỉnh, Bành Hướng Chi nhìn gần 1 giờ, lỗ tai cũng có chút chịu không nổi, vì thế gọi các cô dậy, nói đi thôi.
Từ trong hố đen thùng thùng đi ra, giống như trở về địa cầu, trong đầu ong ong chấn động, phản ứng một hồi lâu mới có âm thanh ngựa xe như nước, nhưng đều giống như bị phần mềm kém chất lượng thô ráp tiêu âm, mang theo tiếng vang rè rè. Không biết tại sao, ngay cả việc đặt chân xuống đất cũng có chút giống như từ đống bông đi ra tảng đá, bỗng nhiên lại đứng vững.
Trước cửa quán bar có đèn đường lờ mờ, đối diện một dãy trắng đêm không ngủ, đèn neon lóe rất đẹp.
Dưới bóng cây trước mặt, mấy quán thịt nướng và xe đẩy bán mì lạnh nướng, lấp đầy bụng cho "dạ du hồn" vừa đi ra. Có tốp năm tốp ba người say rượu ngồi ở cửa, có người ngồi xổm hút thuốc bên cạnh.
Bành Hướng Chi đói bụng, ợ một cái, lại ngáp một cái, đi tới trước xe đẩy xiên nướng, hỏi mọi người có ăn xúc xích nướng hay không.
Tô Xướng rất ít khi ăn những thứ như vậy, lắc đầu đứng sang một bên.
Vu Chu gọi một cái, lại mua một chai nước vừa ăn vừa uống, không rảnh tay chăm sóc Hướng Vãn đang say đến có chút mơ hồ, vì thế Tô Xướng kéo cô nàng qua, để cô nàng đứng dựa vào mình.
Có lúc Vu Chu cảm thấy những quán nhỏ này mới là phần cuối cùng của văn hoá quán bar, mặc kệ có đói hay không, hư không cuồng hoan qua đi, chung quy phải có một số thứ thật sự đến bổ khuyết. Cũng dùng những thứ bình dị như xúc xích hay xiên nướng, kéo người ta trở về thực tại sáng nay vội vã đón xe điện ngầm chờ bánh rán giò cháo quẩy.
Nếu không một số người có thể sẽ mang theo dục vọng cấp bách cần giải quyết, làm một số chuyện khác người.
Ví dụ như hiện tại, hai thanh niên hút thuốc xong mang theo chai rượu đi tới, hỏi Tô Xướng và Hướng Vãn đứng ở một bên xin số điện thoại.
Tô Xướng cười, lịch sự nhưng lạnh lùng giơ tay lên, khẽ lắc đầu tỏ vẻ từ chối.
Lại ôm vai Hướng Vãn, vỗ nhẹ đầu cô nàng, tầm mắt chuyển sang bên kia.
Nhìn cô lạnh lùng, tóc vàng hơi lớn tuổi không vui lắm, phun ra mùi thuốc lá, liền muốn bắt đầu.
Bành Hướng Chi trong lòng giật mình, ném xúc xích nướng vào thùng rác, rút ra một tờ giấy lau tay, đi lên hỏi: "Làm gì đấy?"
Vu Chu cũng đi qua, bất động thanh sắc chen về phía trước, đứng trước mặt Tô Xướng và Hướng Vãn.
Nàng lại uống một ngụm nước, liếc nhìn hình xăm trên người tóc vàng, loại chuyện này có chút không có kinh nghiệm, nàng duỗi tay gãi gãi hai má.
"Hẹn người đẹp ăn một bữa cơm, hoặc là vào chơi một chút, chúng ta bỏ tiền." Tóc vàng nói.
Y, trong lòng Vu Chu rất khinh bỉ, lại chắn trước Tô Xướng và Hướng Vãn, vẫn uống nước giữa bọn họ.
"Người đẹp cũng đi cùng đi." Tóc đen tiến lại gần.
"Không không không, chúng tôi chờ xe, lập tức đi." Vu Chu nói.
Đáy mắt liếc đến Tô Xướng cất điện thoại gọi người lái hộ.
Bành Hướng Chi nhìn một vòng, xung quanh đều là người, vấn đề không lớn, cũng không lo lắng, liền nói: "Không chơi nữa, bạn trai tới đón rồi."
"Đúng vậy," Vu Chu nói, "Ngày mai tôi kết hôn, chị em độc thân tụ tập, bây giờ kết thúc, lát nữa anh ấy sẽ tới đón tôi."
Tóc vàng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, miệng nói: "Chúc mừng nha, kết hôn cũng có thể ra ngoài chơi."
"Đúng vậy," Bành Hướng Chi móc mã QR WeChat ra, "Kết bạn đi, lần sau anh hẹn tôi."
Đưa ra một cái thang, thanh niên tóc vàng và tóc đen thoải mái rời đi, thêm Bành Hướng Chi vào WeChat, rồi đi sang bên cạnh ngồi xuống uống rượu.
Chỉ chốc lát sau người lái hộ đã tới, mấy người lên xe, lái tới nhà Bành Hướng Chi trước.
Sau khi đóng cửa xe, Vu Chu mới phát hiện chân có chút mềm nhũn, loại tình cảnh này trên TV đều phải đập chai rượu hay gì đó, cũng may hôm nay không có. Lái một lúc, nàng hỏi Bành Hướng Chi trên ghế lái phụ: "Chị thật sự cho hắn quét mã QR à?"
Không trả lời, nàng nghe thử thì truyền đến tiếng hít thở đều đều.
"Cô ấy ngủ rồi." Tô Xướng nói.
Vu Chu nhìn về phía Tô Xướng, mặt của cô ấy còn có một chút hồng, bởi vì cô ấy uống rượu không lên mặt, cho nên cũng nhìn không ra lắm, vẫn là trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như chạm ngọc.
Hướng Vãn ngồi ở giữa hai người, vẫn duy trì tư thế quán tính vừa rồi, ngã vào vai Tô Xướng, đầu từng chút từng chút ngủ.
Haizz, Vu Chu thở dài, người này sẽ không phải là ma men ở triều Lý chứ, sao đến đây có thể uống thành như vậy.
Lại nghĩ, cổ đại hình như độ cồn thấp, cô nàng có thể năm đó ở cùng tỷ muội của mình không có việc gì đã nấu rượu uống thoải mái, cũng chưa chắc đã say, nên mới không phòng bị.
Chỉ chốc lát sau đã đến chung cư của Bành Hướng Chi, nhưng sức rượu của cô ấy dâng lên, nửa say nửa mơ, cũng không đi đường được. Vu Chu giữ Hướng Vãn ở lại trong xe ngủ, bảo người lái hộ nhìn một chút, lại xác nhận camera trong xe còn mở, sau đó cùng Tô Xướng, đỡ Bành Hướng Chi về nhà.
Cứ như vậy, đợi đến nhà Vu Chu, Tô Xướng lại giúp nàng kéo Hướng Vãn xuống xe, dìu cô nàng vào thang máy.
Tô Xướng kéo tay, nhìn Vu Chu đưa tay mở khóa vân tay.
"Đã mở cửa."
Giọng nữ quen thuộc, Vu Chu bật đèn lên, đi qua muốn đỡ Hướng Vãn, nhưng vừa mới ngồi phịch trên người nàng, nàng đã chịu không nổi.
Mấy cô này trông thì nhẹ, nhưng nếu say thật, quả thực nặng hơn ngàn cân.
Tô Xướng thấy thế, bước vào cửa, giúp nàng đỡ Hướng Vãn, hỏi: "Em ấy ngủ ở đâu?"
"Phòng ngủ phụ."
Vu Chu cũng vòng tay còn lại của Hướng Vãn qua cổ mình, đỡ cô nàng lên, nói với Tô Xướng: "Không cần thay giày, lát nữa tôi lau nhà là được."
"Ừ."
Kéo Hướng Vãn vào phòng như kéo bao tải, đặt lên giường, Vu Chu đã giống như bị người đánh một lần, thở hồng hộc ngồi xổm xuống, cởi giày Hướng Vãn ra. Lại cởi áo khoác ném sang một bên, để cô nàng mặc váy dây màu vàng ngủ, đắp một cái chăn mỏng, rồi mới đứng dậy, vừa lau mồ hôi vừa chỉnh điều hòa cho cô nàng xuống 26 độ.
Tô Xướng nhìn bộ dạng bận rộn của nàng, tựa vào cửa như có điều suy nghĩ.
Vất vả mới thu dọn xong, Vu Chu thuận tay nhặt áo khoác Hướng Vãn lên, chuẩn bị mang ra ngoài treo, tản ra mùi thuốc lá, đang muốn tắt đèn ra ngoài, lại nghe Hướng Vãn lầm bầm, không biết đang nói cái gì.
Vu Chu lại gần nghe.
"Đại đạo chi hành dã, thiên hạ vi công*......" <Lễ ký>.
*Đạo lớn thi hành, cả thiên hạ là của chung của tất cả mọi người."Phụt." Vu Chu bật cười, nhỏ giọng mắng cô nàng một câu: "Em bị bệnh thần kinh à."
Sau đó chống đầu gối đứng lên, đóng cửa lại, cùng Tô Xướng ra ngoài.
Đèn bên ngoài rất sáng, đâm vào mắt nàng cay xè, thân thể cũng như rã rời, Tô Xướng trở tay đỡ eo, nói với nàng: "Đi đây."
Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Xướng, mí mắt hơi đỏ, hơi rượu trong hơi thở rất nặng, động tác chớp mắt cũng chậm lại, giống như có chút không chịu nổi.
Vu Chu liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách: "Sắp ba giờ rồi."
"Nếu chị về, cũng phải hơn ba giờ rồi." Nàng nói.
"Ừ." Giọng mũi Tô Xướng nặng nề, ngón tay đặt lên lưng ghế bàn ăn, xoay người muốn đi.
"Hay là......"
Vu Chu gọi cô lại.
Tô Xướng nhìn qua.
Vu Chu gãi đầu: "Em không biết có thích hợp không, nhưng em cảm thấy quá muộn nhìn chị lại rất chật vật, hơn nữa chị còn uống rượu, một mình."
Đặc biệt là nàng nhớ tới tóc vàng tóc đen vừa mới bắt chuyện, có chút lo lắng.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, còn bị choáng, cho dù có người lái hộ, nhưng ra khỏi hầm, lên thang máy hay gì đó, cũng không biết có an toàn hay không.
Nếu là bạn bè bình thường, nàng nhất định sẽ để cô ở lại một đêm, ngày mai tỉnh táo lại đi, nhưng đây là Tô Xướng.
Nàng có chút không nói nên lời.
Vu Chu nghĩ, nếu Tô Xướng không hỏi, quay đầu đi thì thôi. Nhưng Tô Xướng cứ như vậy nhìn nàng, mím môi, sau đó mang theo giọng mũi hỏi nàng: "Sau đó thì sao?
"Em cảm thấy......"
"Nhà em chỉ có hai phòng ngủ." Tô Xướng nói.
Đúng, một gian khác là thư phòng, không có giường.
"Chị có thể ngủ phòng ngủ chính," Vu Chu nói, "Em kéo giường sofa ở phòng khách xuống là được."
Tô Xướng nghĩ một chút, nói: "Chị ngủ sô pha đi."
"Lưng chị không tốt, ngủ sô pha không ngủ được," Vu Chu gãi gãi cổ, "Như vậy còn không bằng chị đi về."
Vừa nói xong nàng lại có chút buồn bực, nói cái gì vậy chứ, ngược lại đuổi không đuổi.
Tô Xướng xem xong động tác gãi cổ của nàng, cổ hơi ửng đỏ. Cúi đầu nhìn điện thoại, nhẹ giọng nói: "Đã quá muộn rồi."
Cô cũng thật sự có chút không chịu nổi.
Cô đi tới bên cạnh sô pha, ngồi dựa vào tay vịn sô pha, tay đút trong túi, giật giật, ngước mắt hỏi Vu Chu: "Có tiện không?
Giọng nói có chút thô ráp, đặc biệt rõ ràng trong đêm tối.
"Thật ra thì cũng được, ừ, bởi vì cũng không phải chỉ có hai chúng ta. Không phải, cũng không phải vấn đề hai chúng ta hay không, đổi lại là tình huống của người khác, em cũng sẽ muốn cô ấy nghỉ ngơi sớm một chút." Vu Chu nói rất chân thật.
"Được rồi, em cũng mệt mỏi quá rồi." Miệng khô khốc, nàng vẻ mặt đau khổ, "Chị thay giày đi vào đi, chị dùng phòng vệ sinh phòng ngủ chính, dù sao chị cũng biết, em sẽ không nói nhiều với chị nữa."
"Ừ, chị nói với người lái hộ một tiếng." Tô Xướng lấy di động ra.
Vu Chu gật đầu, vào phòng ngủ chính lấy áo ngủ của mình, đi về phía phòng vệ sinh phòng ngủ phụ.