Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 60

Đêm nay Hướng Vãn hiếm khi có tâm sự.

Vu Chu nói chuyện điện thoại xong trở về, thấy cảm xúc của cô nàng không đúng lắm, vì thế nói với Bành Hướng Chi một tiếng, rồi cùng Hướng Vãn về nhà trước.

Về đến nhà, hai người đơn giản nấu mì chua cay ăn, nghỉ ngơi một lát, tắm rửa để rửa sạch mồ hôi dính nhớp do cay, rồi mỗi người nằm trên một chiếc ghế sô pha.

Kênh phim đang phát lại bộ phim kinh điển "Buổi diễn của Truman", Truman sống trong âm mưu được truyền hình trực tiếp, tất cả quan hệ trong đời và yêu hận tình thù đều là giả dối được thiết kế công phu, nhưng anh ta tên là Trueman.

"Chào buổi sáng, chào buổi chiều, ngủ ngon." Truman nhiệt tình dào dạt nói.

Vu Chu quét mắt nhìn TV, mở miệng.

"Hướng Vãn, tôi cảm thấy như vậy không được."

"Cái gì?"

"Em và Tô Xướng, em có thể không biết dư luận trên mạng thành ra cái dạng gì, tôi cảm thấy tiếp tục như vậy không được." Những lời chỉ trích ác ý dần dần gia tăng, các antifan cũng trở nên điên cuồng.

"Ít nhất là chuyện ngày hôm qua, chúng ta có thể nghĩ biện pháp làm sáng tỏ một chút hay không." Nàng nhìn về phía phòng sản xuất trực tiếp trong bộ phim.

Hướng Vãn không quan tâm dư luận, nhưng thấy Vu Chu buồn rầu, nên cũng hỏi: "Làm sáng tỏ thế nào?"

"Tôi nghĩ, hai ngày nữa chúng ta sẽ livestream." Vu Chu suy nghĩ nói, "Em mở, cũng có thể tương tác với fan em một chút, ừm...... Cũng vào buổi tối, sau đó chúng ta tâm sự, có thể nói, em ở tạm nhà tôi."

Không cần cố ý làm sáng tỏ, nhưng cung cấp một khả năng khác cho cư dân mạng tin tưởng không nghi ngờ.

Dù sao, bài Weibo đầu tiên của Hướng Vãn, người đầu tiên chia sẻ là Vu Chu, quan hệ của các cô tốt, có thể bị rất nhiều người xem nhẹ.

Bởi vì, Vu Chu không được chú ý đến vậy.

Hướng Vãn suy nghĩ một chút: "En không biết phải nói gì."

"Em và người bên ngoài cũng không có nhiều lời để nói."

Vu Chu nói: "Chọn  trả lời một số câu hỏi em cảm thấy hứng thú, nếu thật sự không biết nói cái gì, em nhìn tôi một cái, tôi liền nối máy."

"Được." Hướng Vãn nói.

Im lặng một hồi, cô nàng nằm nghiêng đầu về phía Vu Chu, nhẹ giọng nói: "Hôm nay, cô Tô tìm em nói chuyện."

"Nói chuyện gì?" Vu Chu có chút lấy làm lạ.

"Chị ấy nói, muốn ký hợp đồng với em. Hơn nữa, muốn ký tám năm."

"Tám năm? Lâu dữ vậy sao?" Vu Chu kinh ngạc.

"Cô Tô giải thích, studio ký hợp đồng với người mới, bởi vì liên quan đến giai đoạn  bồi dưỡng ban đầu, thời hạn ký hợp đồng sẽ tương đối dài, nhưng chị ấy không thiết lập ngưỡng cửa hủy hợp đồng quá cao, em có thể không cần ở lại đủ tám năm." Hướng Vãn nhớ lại lời Tô Xướng, thuật lại.

Hình thức studio của Tô Xướng không giống với studio âm thanh bình thường, hợp đồng là toàn bộ hợp đồng quản lý trong môi trường giải trí mới,  liên quan đến kế hoạch đào tạo và quản lý khủng hoảng dư luận tiêu cực, càng thiên về hợp đồng người mới trong giới giải trí, chẳng qua không có điều khoản vi phạm hợp đồng hà khắc như vậy, độ tự do tương đối cao.

Vu Chu hiểu, nhìn sắc mặt Hướng Vãn: "Nghe ngữ khí của em, em muốn đi, lại do dự."

"Có phải em sợ chị ấy vì tình cảm cá nhân nên mới ký hợp đồng với em không?"

Nàng vắt hết óc suy nghĩ một chút, nếu như là mình, phản ứng đầu tiên khẳng định là Tô Xướng giúp đỡ người nghèo.

Dù sao lưu lượng trong giới lớn như vậy, đúng không, ký hợp đồng với cô nàng có nghĩa là  thu hút sự chú ý và tài nguyên, mà nàng và Hướng Vãn cái gì cũng không có.

Hướng Vãn lắc đầu: "Studio của cô Tô vừa mới bắt đầu, đang chiêu binh mãi mã."

"Ký với em là bởi vì, chị ấy cần em."

Ánh mắt Tô Xướng nói cho cô nàng biết như vậy, hơn nữa, Hướng Vãn chưa bao giờ hoài nghi mình là một người đáng giá ký hợp đồng.

Cũng giống như trước kia cô nàng nghiêm túc nói với Vu Chu, cô nàng sẽ kiếm được rất nhiều tiền, cô nàng cũng tin rằng việc ký hợp đồng với mình sẽ không khiến Tô Xướng thua thiệt trong thương vụ này. Hướng Vãn cần một cơ hội, một bàn đạp, cô nàng sẽ nhớ "ân tình" này giống như nhớ chiếc váy đầu tiên Tô Xướng tặng cho cô nàng, sau đó đi đến nơi cao hơn, "phụng dưỡng ngược lại" cô.

Do đó, trở thành một người cộng tác thực sự, không bị che chở và ngang hàng nhau.

"Em có thể nghĩ như vậy, thật là tốt." Vu Chu bởi vì suy nghĩ của cô nàng, rất xúc động.

"Nhưng không phải em thích tôi sao?" Vu Chu nhìn cô nàng, sửa miệng trong ánh mắt cô nàng, "Ờ thì, thích một chút."

"Chị ấy nói thế nào cũng là người yêu cũ của tôi, làm bà chủ của em, em không xấu hổ sao? Thật ra em có thể chờ một chút, có lẽ còn có studio khác ký hợp đồng với em."

"Không có khả năng có studio khác ký hợp đồng với em," Hướng Vãn nói, "Vấn đề bằng cấp của em, hai chúng ta suy nghĩ rất lâu cũng không giải quyết được, nhưng cô Tô có thể."

"Sao chị ấy lại có thể?"

"Chị ấy nói sắp xếp gia sư cho em, để em thi tốt nghiệp trung học, đi học."

Nói tới đây, WeChat vang lên, bà Triệu gọi video tới, muốn thấy Vu Chu và Hướng Vãn.

Vu Chu bất đắc dĩ kéo tóc, nhận điện thoại, lại bảo Hướng Vãn chào bà Triệu.

Bà Triệu ở đầu dây bên kia giương mắt nhìn: "Ôi, bé ngoan, có phải con gầy đi một chút rồi không, thời tiết lạnh hai đứa không ăn cơm đàng hoàng phải không?"

"Em ấy không gầy, hai bọn con vừa ăn xong." Vu Chu nói.

"Sắc mặt hai đứa sao lại nghiêm túc như vậy? Đang nói chuyện gì à?"

Vu Chu nhìn sang Hướng Vãn, ánh mắt hỏi cô nàng có thể nói không, Hướng Vãn gật đầu, Vu Châu liền nói chuyện Tô Xuống muốn ký hợp đồng với cô nàng, còn nói chuyện cô nàng muốn tham gia thi đại học.

"Đi học tốt, đi học tốt," bà Triệu kêu lên, bà mới mặc kệ có ký hợp đồng gì đó hay không, "Bé ngoan, dì đã sớm nói với con rồi, con không vội dùng lồng tiếng kiếm tiền, trước tiên coi như sở thích, nghề chính có thể nói sau. Học chuyên ngành con chọn thử xem, dì cũng có thể giúp con tham khảo, chọn một cái thích, sau này chưa chắc muốn đi làm diễn viên lồng tiếng."

"Dì không biết là bây giờ những diễn viên kia không học thuộc lời thoại, nghề này có kiếm tiền được hay không, rất nhiều đứa trẻ đều muốn đi làm cái này, nhưng dì từ đầu đến cuối cảm thấy không ổn định lắm, đương nhiên nếu con làm được như Xướng Xướng thì lại khác, nhưng khó, đúng không? Dì cảm thấy ổn định vững chắc vẫn hơn, con xem nha, làm bác sĩ, được người ta kính trọng, làm giáo viên, còn có nghỉ đông và nghỉ hè, cũng rất tốt."

Bà không chắc Hướng Vãn có thể làm được bác sĩ và giáo viên hay không, bà chỉ đưa ra một ví dụ.

Cuối cùng bà Triệu Thanh Hà nói: "Các bạn nhỏ, đừng cảm thấy những thứ này là sắp xếp của người lớn, hoặc là thế nào, sẽ không thích nghe, cảm thấy không tự do, mẹ nói với các con, rất nhiều sắp xếp chính là vì để cho các con sau này càng tự do, càng có không gian lựa chọn."

Vu Chu hiếm khi đồng ý với bà Triệu.

Nàng, bà Triệu, Tô Xướng và đạo diễn Bành, vẫn luôn muốn Hướng Vãn học, không phải ép buộc cô nàng, cũng không phải thay cô nàng quyết định cuộc sống của mình, mà là bọn họ sống ở xã hội hiện đại này mấy chục năm, am hiểu sâu sắc logic và quy tắc ngầm trong đó.

Chúng ta đấu tranh cho quyền tự chủ trong các thỏa hiệp và chúng tôi bị chi phối để có được quyền "không bị chi phối".

Lựa chọn hiện tại của Hướng Vãn quá hẹp, cô nàng cần đứng càng cao, mới có thể vươn tay với tới đủ loại trái ngọt, hơn nữa cô nàng có đầy đủ năng lực đứng đến càng cao.

Nhưng có đôi khi, nàng cũng cảm thấy mệt mỏi thay Hướng Vãn, cô nàng giống như vẫn luôn bị ép trưởng thành, nàng không xác định, Hướng Vãn trưởng thành như vậy có thể vui vẻ hay không.

Nhưng Hướng Vãn tựa hồ là muốn.

Dù sao cô nàng từ một người không thể nào lựa chọn chỗ đến, cô nàng sẽ không cảm thấy lựa chọn một hai rất ít, bởi vì cô nàng trước đó là 0.

Ờ...... Không phải số 0 công thụ kia.

Cúp điện thoại, Vu Chu ngồi ở trên sô pha, ôm mặt nhìn Hướng Vãn, đạo lý tất cả mọi người hiểu, nhưng Hướng Vãn vẫn như có điều suy nghĩ.

Vu Chu thử thăm dò hỏi cô nàng: "Có phải em cảm thấy, lúc chị ấy tìm em, vẫn có thể cảm nhận được chênh lệch thế giới?"

"Chênh lệch thế giới?" Hướng Vãn nhíu mày.

"Chính là em nói hai ta không giải quyết được bằng cấp của em, lúc chị ấy có thể, trong lòng tôi rất khó chịu."

"Chính là cảm thấy, người khác sao lại lợi hại như vậy, người khác sao cái gì cũng có, giống như chơi PUBG nhìn thấy một người mặc trang phục nguỵ trang, không đúng, nó còn không có bắt đầu công bằng như chơi PUBG. Có người bắt đầu chính là toàn bộ trang bị, mà có người bắt đầu chỉ có một con chó."

Thuật ngữ trò chơi, Hướng Vãn cái hiểu cái không.

"Đương nhiên tôi cũng biết, con người ta là trải qua rất nhiều cố gắng, có thể cũng trải qua rất nhiều, mới có được thứ hiện tại, khi nói chuyện với em mới thành thạo như vậy, nhưng có đôi khi, em không có cách nào bỏ qua loại chênh lệch này."

"Giống như ngày đó tôi đến nhà chị ấy xem mèo. Nếu chúng tôi trò chuyện trên mạng, hoặc gặp nhau ở phòng thu âm, hoặc ra ngoài ăn một bữa cơm, tôi sẽ cảm thấy giống chị ấy, đều một mũi hai mắt, chị ấy cũng không có tính tình tiểu thư gì."

"Nhưng đến tiểu khu kia thì không quá giống. Thật ra tôi không phải loại người đặc biệt quan tâm đến tiền tài, giai cấp, thật sự không phải, nhưng lúc tôi đến tiểu khu kia, thật sự cảm thấy rất ngột ngạt, không tự giác, cũng cảm giác người ở bên trong không cùng một thế giới với tôi, hơn nữa cảm thấy, bảo vệ liếc mắt nhìn tôi một cái, liền biết tôi không phải ở nơi đó."

Nàng cười cười, không nói nữa.

Hoá ra cảm giác như vậy, gọi là chênh lệch thế giới?

Hướng Vãn lắc đầu: "Em không cảm thấy như vậy, em chỉ đang suy nghĩ xem mình có thực sự yêu thích công việc này hay không, có nên dành 8 năm tiếp theo để gắn bó với nó hay không."

"Dù sao," cô nàng ý ám chỉ mỉm cười, "Em mới sống 18 năm."

Này! Trẻ tuổi thì ghê gớm lắm à. Vu Chu trừng cô nàng.

"Tuy cô Tô cho đường lui, nhưng nước cờ đã đi thì không hối hận, em không quen đi lại."

Lúc cô nàng nói lời này, đã có khí chất tiểu thư Thừa tướng chân chính. Tinh điểm yếu ớt bao bọc cô nàng trong nháy mắt giống như có góc cạnh, chói mắt, bắt mắt, hào quang bắn ra bốn phía.

À, ngược lại là tôi hẹp hòi, Vu Chu không tình nguyện không muốn nghĩ. Người ta thật sự là tiểu thư khuê các, làm sao có thể cảm nhận được chênh lệch thế giới, bình thường đều là cô nàng chênh lệch người khác.

Nhưng một phần lòng hiếu kỳ khác của nàng lại nổi lên, Hướng Vãn đối với Tô Xướng thật sự một chút ý nghĩ cũng không có sao?

"Này, tôi nhiều chuyện chút nha," nàng đút tay vào túi, thân thể nghiêng về phía trước, "Tôi thường xuyên nghe em cứ hở ra là cô Tô, rất ngưỡng mộ bộ dạng của chị ấy, có điều tôi không rõ, mặc dù phụ nữ thời đại mới chúng ta không làm những trò ganh đua gì, nhưng em thật sự không có chút nào cảm thấy khó chịu với chị ấy sao? Vậy rốt cuộc em có thật sự thích tôi không? Có thể chúng ta có thể bắt đầu từ khía cạnh này, làm rõ tình cảm của em."

Hướng Vãn nhìn nàng, ánh mắt xảo quyệt đã trở lại.

"Vu cô nương e rằng đã quên."

Cô nàng gọi nàng là Vu cô nương.

"Hả?"

"Ở triều Lý..." Hướng Vãn cũng ghé sát vào, dùng giọng nói đầy thâm ý nói, "Có thể tam thê tứ thiếp."

Đệch, da đầu Vu Chu tê dại. Theo bản năng muốn làm một động tác hai tay bảo vệ ngực.

Dân phong triều Lý của em thật dũng mãnh, mấy thứ đen tối bị ô nhiễm trong đầu nàng lại bắt đầu không khống chế được.

Tâm trạng Hướng Vãn rất tốt nhìn nàng nhăn nhó, thấy mặt nàng sắp trắng bệch, mới hơi thở khẽ nhúc nhích, bật cười.

"Chấp nhận tình cảm không chỉ có một người, đó là giáo dục em nhận được từ nhỏ, cũng giống như em đã nói với chị, tình cảm có giới hạn, nó ảnh hưởng đến em ở một mức độ nào đó, không phải vì một tình yêu mà trở nên cực đoan."

"Nhưng không có nghĩa là, tôi không chờ đợi "mong được một lòng" lưỡng tình tương duyệt và chung thuỷ độc nhất vô nhị."

Hướng Vãn nghiêm túc nói.

Những hoàn cảnh giáo dục mà cô nàng không đồng ý vẫn ảnh hưởng đến cô nàng, khiến cô nàng không bắt buộc phải có tình cảm như vậy. Mà sự chờ đợi giấu ở đáy lòng cô nàng cũng được thúc đẩy trong bầu không khí yêu đương bình đẳng của xã hội hiện đại, dần dần bộc lộ tài năng.

Chờ mong giấu trong lòng. Thiếu nữ rụt rè mím môi, không cố chấp nhìn Vu Chu nữa.

Nói chuyện một lát, Hướng Vãn đột nhiên nhớ ra cái gì, nói với Vu Chu: "Có một tin nhắn riêng, muốn nhờ chị quyết định giúp em."

Giọng nói mềm mại, lại có chút em bé gái.

Vu Chu vẫn tương đối thích ứng với dáng vẻ mơ hồ của cô, vì thế cười cười, hỏi cô nàng: "Cái gì vậy?"

"Tối nay nhận được, nói là một hoạt động offline cho diễn viên lồng tiếng, thấy kịch mì ăn liền của em, rất là thích, muốn mời em đi tham gia."

"Wow, em cũng có thể tham gia hoạt động offline rồi hả?!" Vu Chu rất vui mừng.

Hướng Vãn có chút không vui.

"Sao vậy?"

Hướng Vãn bĩu môi: "Đã lâu rồi chị không làm động tác "Được đó"."

"Em có ấu trĩ không, nói ra rồi lại làm, thật là ngốc." Vu Chu lấy ánh mắt làm đầu ngón tay, chọc vào ót Vãn Vãn.

"Vậy em muốn đi không?" Vu Chu hỏi.

"Có chút muốn, nhưng mà..."

Cô nàng đưa mắt nhìn Vu Chu: "Ở Khánh Thành."

Khánh Thành à... Vu Chu có chút khó xử, ngược lại không xa lắm, ngồi tàu cao tốc nửa tiếng là tới.

Nhưng trọng điểm là, Hướng Vãn chưa từng rời khỏi Giang Thành, hơn nữa cũng chưa từng ngồi tàu cao tốc.

"Em đừng lo lắng," Vu Chu hạ quyết tâm, "Tôi đi cùng em."

Hướng Vãn cong mắt, nở nụ cười.

"Khi nào vậy?" Vu Chu hỏi.

"Để em xem," Hướng Vãn mở tin nhắn riêng, cẩn thận tìm kiếm, "Tháng mười hai... ngày mười tám."

"Ừ, như vậy đi, em chuyển WeChat của người nọ cho tôi, tôi nói chuyện với anh ta, xem có đáng tin hay không, nếu được, thì chúng ta quyết định, sau đó tôi mau chóng mua vé."

"Được." Hướng Vãn dịu dàng nói.
Bình Luận (0)
Comment