Vu Chu đưa Hướng Vãn về khách sạn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không nói hai lời liền trả phòng.
Tiền khách sạn đã thanh toán online, chỉ trả lại tiền đặt cọc, Hướng Vãn là do tập thể ban tổ chức thanh toán, vì vậy Vu Chu hỏi một chút: "Giá tiêu chuẩn của phòng đơn này chính là giá tôi thanh toán online, phải không?"
"Đúng vậy."
"Được." Vu Chu ghi nhớ, chuẩn bị sau khi trở về sẽ gửi tiền cho ban tổ chức.
Sau đó hai người đứng ở cửa, trước tiên không vội đi, Vu Chu lên mạng tìm kiếm khách sạn ở trung tâm thành phố, vừa chọn vừa nhẹ nhàng nói chuyện chọc Hướng Vãn vui vẻ: "Tôi đặt cho chúng ta một cái năm sao được không? Cũng cho em cảm nhận một chút."
"Năm sao, là ý gì?"
"Chính là khách sạn cực kỳ tốt, cực kỳ đắt tiền."
"Chị có tiền không?" Hướng Vãn nhìn nàng.
"Bây giờ tôi ít nhiều cũng có chút," Vu Chu hừ cô nàng, "Nhưng đặt hai phòng hơi đắt, tôi đặt phòng tiêu chuẩn đi, hai ta cùng ở."
"Đến rồi, tôi cũng làm hướng dẫn, chúng ta chơi thêm một ngày nữa rồi về, tôi dẫn em đi ăn đồ ngon." Vu Chu đặt phòng xong, lại mở app đặt xe.
Đến khách sạn, quả nhiên rất cao cấp, người giữ cửa hỗ trợ nhận hành lý qua, quản lý đại sảnh đưa hai người làm thủ tục vào ở, Hướng Vãn rất thích mùi thơm của đại sảnh khách sạn này, lại nhìn chằm chằm thang cuốn và hồ phun nước bên cạnh pho tượng hai bên đại sảnh.
Vu Chu làm xong thủ tục nhận phòng, theo chỉ dẫn đi tới thang máy, quẹt thẻ, cùng nhau đến 9702 để hành lý.
Hướng Vãn cũng không cảm thấy ở khách sạn năm sao có gì tốt, đơn giản là rộng rãi một chút, sáng sủa một chút, gương trong phòng vệ sinh nhiều một chút, đá cẩm thạch rực rỡ lấp lánh một chút.
Vu Chu xếp lại quần áo, ngồi ở đầu giường chơi điện thoại, sau đó nói với Hướng Vãn: "Em chụp cho tôi một tấm."
"Hả?"
"Em chụp tôi một tấm, lát nữa tôi đăng lên vòng bạn bè, muốn cái loại lơ đãng này, giống như tôi không biết mình bị chụp ấy, nhớ chụp đầu giường rất cao cấp vào đèn bên cạnh vào." Nàng nói xong lại nhanh chóng cúi đầu.
"Xì." Hướng Vãn cười ra tiếng, mở camera ra chụp nàng.
Vu Chu nghe cô nàng cười, cũng yên tâm, thật ra nàng cũng không thích đăng lên mạng xã hội, nàng chỉ sợ Hướng Vãn vẫn nghĩ chuyện đó trong lòng khó chịu.
Nhưng Hướng Vãn rất ngoan, cũng không nói, chỉ nghe sự sắp xếp của nàng, không có bất kỳ dị nghị nào mà đổi khách sạn.
Vu Chu bảo Hướng Vãn ngồi một lát, hóng gió, sau đó gửi tin nhắn cho người liên lạc trước đó trên WeChat, đại khái là bình tĩnh nói hành vi không tôn trọng của đối phương, sau đó nói thật đáng tiếc Hướng Vãn quyết định rời khỏi hoạt động lần này, tiền và tiền thuê phòng sau đó sẽ trả lại cho bọn họ.
Thoát khỏi WeChat, có mấy cuộc gọi nhỡ, nàng không cần mở ra cũng biết là ai, quả nhiên, tin nhắn vừa gửi, đối phương lại gọi điện thoại tới, Vu Chu đang do dự không nhận, bởi vì nhận cũng không có gì để nói, hơn nữa con người nàng xúc động lại dễ mềm lòng, lỡ như đối phương thành khẩn xin lỗi, nói sửa quy trình, lại than thở khóc lóc kể một chút hậu quả ảnh hưởng đến hoạt động, nàng cũng không biết có thể cho thêm cơ hội hay không. Nhưng Hướng Vãn là vấn đề nguyên tắc, không thể nhượng bộ, cho nên tốt nhất vẫn là không nhận.
Cũng may không cho nàng cơ hội suy nghĩ, điện thoại của nàng đột nhiên hết pin tắt máy.
Pin điện thoại này có vấn đề, thường xuyên hết pin tắt máy, hơn nữa ngay cả nhắc nhở pin yếu cũng không có.
Mặc kệ. Nàng để điện thoại ở khách sạn sạc pin, sau đó nói với Hướng Vãn: "Chúng ta ra ngoài chơi đi, ăn đồ ăn ngon."
Lúc xác nhận tham gia hoạt động cũng cho người bên tổ chức số điện thoại của Hướng Vãn, nếu thật sự có vấn đề, sẽ gọi điện thoại cho Hướng Vãn.
Hướng Vãn cười ngọt ngào, nói: "Nhưng chị không có điện thoại."
"Thì sao?"
"Chị từng nói, không có điện thoại thì chị không có linh hồn."
"Vậy thân thể tôi cùng em ra ngoài, được không?" Vu Chu cười.
Hướng Vãn xấu hổ: "Lời này của chị, thật là khinh cuồng."
Vu Chu muốn đánh cô nàng: "Em đừng giả vờ như vậy với tôi!"
Hướng Vãn bật cười, cùng nàng đi ra ngoài.
Ngồi xe ngựa dạo một vòng trên con đường cổ, rồi đi qua di tích đấu sĩ một vòng, sau đó đến phố bar ngồi nghe mấy người nước ngoài thổi saxophone, cuối cùng cả hai ở trong ánh chiều tà, đi tới bờ sông bên cạnh thành phố.
Sông xanh rất rộng, vững vàng bao vây Khánh Thành, hai người đứng ở trên cầu, nhìn nước sông cuồn cuộn hóng gió.
Vu Chu kéo lan can, ngửa đầu nhìn, nói: "Cây cầu này giống cây cầu Y Bình nhảy xuống sông."
"Ai nhảy sông?" Hướng Vãn nhíu mày.
"Y Bình, một người bạn của tôi."
Hướng Vãn dùng ánh mắt lỡ lời xin lỗi nhìn nàng.
"Ha ha ha ha ha ha." Vu Chu cười ha ha, xoay người lại, dựa vào lan can nói với cô nàng, "Cổ nhân thật sự dễ chọc."
Nhưng Hướng Vãn không hỏi nữa, chỉ dựa vào lan can, nhìn tàu thủy đi tới đi lui trên sông.
"Hướng Vãn Vãn." Vu Chu gọi cô nàng.
"Hửm?"
"Xã hội này chính là như vậy, giới nào, nghề nghiệp nào cũng vậy, con gái rất khó." Vu Chu nói, "Rất khó nói với em, đừng buồn, bởi vì bị mạo phạm, không được tôn trọng, là rõ ràng. Nhưng ít nhất chúng ta còn có thể từ chối, có thể quay đầu bước đi."
"Có nhiều cô gái hơn, bọn họ ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không có." Vu Chu cũng buồn bã, đột nhiên bi thương, cảm thấy thật chán nản.
"Cho nên mới phải đứng cao hơn." Hướng Vãn nói.
Vu Chu quay đầu nhìn cô nàng.
"Phải nổi tiếng, phải được người ta chú ý, phải lên tiếng, phải trở thành người ở trên cầu."
Hướng Vãn mím môi, nhẹ giọng nói.
Sau đó rất nhiều người liền biết đứng ở trên cầu chính là một cô gái, cúi đầu thấy dòng sông, giương mắt là trời cao.
"A..." Vu Chu có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng cô nàng sẽ buồn bã một hồi lâu.
Hướng Vãn lại nói: "Từ nhỏ em đi học, cũng từng tự xưng là bụng một bồ chữ, nhưng không thể cùng tộc huynh bào đệ của em cùng nhau phong hầu bái tướng, nhập sĩ làm quan. Em nói cho chị biết, dân phong triều Lý cởi mở, nhưng chức nữ quan tiền triều, tới triều Lý lại dần dần bị hủy bỏ, cuối cùng chức vị nữ quan, tiền triều, tới hậu đình, từ Thượng Thư, biến thành Thượng Y."
Cô nàng nhìn dòng nước chảy xiết nói: "Cũng từng không cam lòng, như lời chị nói... trung nhị."
"Nhưng em cũng không trung nhị lâu lắm. Bởi vì em biết, em không thể."
"Em muốn trị sông, nhưng chưa từng thấy dòng sông, em muốn cứu trợ thiên tai, lại không biết thiên tai bắt đầu từ đâu, triều Lý không bó chân, nhưng cũng đi không xa."
"Lúc ngồi trên tàu cao tốc em thấy, phong cảnh rõ ràng thoáng qua rồi biến mất, ngoài ngàn dặm, chớp mắt có thể đạt tới, em thấy đấu trường người nước ngoài để lại, không bao lâu, lại đứng ở trên con sông."
"Thật thần kỳ." Cô nàng lẩm bẩm nói.
Cô nàng có thể đi rất xa, tuy rằng hoài bão lúc nhỏ trong lòng đã không còn, nhưng cô nàng vẫn thấy hoài niệm rất nhiều.
"Em nên buồn bã, bởi vì người như vậy, tình hình như vậy, trước đây em không tiếp xúc đến, nhưng em cũng không buồn, cũng là bởi vì, người như vậy, trước đây em không tiếp xúc đến."
Bây giờ cô nàng có thể tiếp xúc với nhiều loại người, cũng có nghĩa là, cô nàng không còn sống trong lồng sắt nữa.
"Nhưng mà..." Vu Chu mở miệng, cũng không nói tiếp.
Nhưng nàng muốn nói, có lẽ cũng không lạc quan như vậy, thật ra nàng rất đau lòng, nhưng nàng không biết nói như thế nào.
Lồng giam của xã hội hiện đại có lẽ không ở chân, cũng không ở địa lý, có thể ở nhiều nơi không thể tưởng tượng được, có thể ở trên mạng, có thể ở tư tưởng, có thể ở trong lòng con người.
Vu Chu suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta chụp một tấm đi, hai bên sông này rất đẹp."
Hướng Vãn lấy điện thoại ra, cùng Vu Chu chạm đầu hô cái "Yah".
Lúc này hai người đều không ý thức được, diễn đàn lẳng lặng nằm trong điện thoại Vu Chu, lại có chuyện liên quan đến Hướng Vãn.