Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 70

Trước khi đi, Vu Chu còn cho bò sữa nhỏ thêm đồ ăn và nước sạch, dọn dẹp cát mèo, theo thói quen niêm phong túi rác mang xuống lầu, lại không nhìn thấy thùng rác phân loại của tiểu khu ở đâu, vì thế chạy đến bên đường vứt rác, sau đó chạy chậm lên xe.

Trên xe nàng dựa vào cửa sổ xe, cảm thấy mình không thay đổi lại thay đổi.

Không thay đổi ở chỗ, nàng vẫn giống như trước kia, luôn chủ động làm việc, trong mắt nhìn thấy việc nhà liền nhịn không được. Thay đổi ở chỗ, nàng có thể nhìn vào mắt Tô Xướng, nghiêm túc hỏi cô —— Chị coi em là bảo mẫu à?

Trước kia nàng sẽ không hỏi ra những lời này, trong lòng cũng chưa từng nghĩ như vậy.

Chờ quan hệ giữa nàng và Tô Xướng có chuyển biến, nàng hỏi ra, mới phát hiện không phải chưa từng nghĩ như vậy, chỉ là chính nàng không ý thức được, hoặc là không muốn ý thức được, ý thức được thì có thể thế nào, lòng tự trọng ăn sâu bén rễ trong tình yêu của nàng cũng sẽ không để cho nàng thừa nhận những lời này, lại càng không hỏi ra.

Nhưng nàng vừa hỏi.

Hỏi không thấp hơn người khác một bậc, hỏi bình tĩnh mà thẳng thắn.

Có lẽ là bởi vì Tô Xướng quá mức nhu nhược, khiến nàng cảm thấy, mình đang nhìn thẳng cô.

Có lẽ cũng không phải vấn đề của Tô Xướng, là Bát Đại Cần Thái nàng, thật sự hot một chút rồi ha ha ha ha ha ha.

Ai nha, còn phải nổi tiếng, biên kịch tìm nàng nhiều hơn, hạng mục có thể chọn lựa, đi ra ngoài có thể đặt khách sạn năm sao, mở ngoặc, cho dù chỉ dám đặt một phòng, thuê xe 40 tệ cũng không đau lòng nữa.

Vẻ mặt nàng thoải mái về đến nhà, Hướng Vãn đang ngồi trên sô pha xem kịch bản.

"Chuyện trên mạng thế nào rồi?" Vu Chu treo túi lên cửa trước, áo khoác cũng treo lên giá áo.

"Hẳn là không có tiếp theo." Hướng Vãn mỉm cười.

"Vậy là tốt rồi." Vu Chu cũng thở phào nhẹ nhõm, "Buổi tối ăn gì?"

"Một chút trái cây, không muốn ăn cơm. Cô Tô thế nào rồi?"

Vu Chu thở dài: "Chị ấy đau dạ dày, nhưng sắp khỏi rồi, chắc ngày mốt có thể thu âm rồi, không biết chị ấy có nói với đạo diễn Bành không, cũng không biết có cần tôi nói với đạo diễn Bành một tiếng không."

"Chuyện công việc, cô Tô nên nói chuyện với đạo diễn Bành."

"Cũng phải."

"Sức khoẻ cô Tô hình như không được tốt lắm." Hướng Vãn đặt kịch bản xuống.

"Thức đêm hàng năm, có thể tốt sao? Tôi nói cho em biết, bây giờ em còn trẻ, nhưng cũng đừng làm quá, sau này nhận việc, cũng đừng thức đêm, có thể làm ban ngày thì làm ban ngày, ăn cơm cũng phải có quy luật một chút." Vu Chu nhắc cô nàng mãi.

"Chị đây là, đang quan tâm em?" Hướng Vãn cười khanh khách.

Vu Chu cười: "Tôi quan tâm em, không phải hằng ngày sao, em tới đây có khi nào tôi không quan tâm. Sao?"

"Không có gì." Hướng Vãn vùi đầu tiếp tục xem kịch bản, điện thoại mới đặt xuống cách đây nửa giờ trước khi Vu Chu về, cô nàng đã tra cứu một ứng dụng cho thuê nhà, xem qua căn nhà một chút, đều khá ổn.

Hiện tại tiền lời từ kịch mì ăn liền của cô nàng rất tốt, cộng thêm thu nhập của những bộ kịch khác, cũng đủ để gánh vác chi tiêu của một mình cô nàng, vì thế cô nàng nghĩ, theo ước định, đã đến lúc dọn ra ngoài.

Cho nên, quan tâm chuyện này, tự nhiên là có một lần, bớt một lần.

Bởi vậy, muốn xác nhận lại một lần.

Khi thu lại mùa thứ hai, Vu Chu cũng cùng Hướng Vãn đi thăm ban, phòng thu âm lần này không có khí phái của tòa nhà Thiên Âm, giống như là tòa nhà chung cư kiểu kép sửa lại, phòng khách dưới lầu dùng làm phòng khách, bốn phòng trên lầu là bốn phòng thu âm.

Xem thiết bị, hình như cũng không có tốt như Tam Thanh, tuy rằng Vu Chu cũng không hiểu cái này, nhưng có vẻ cũng không có xinh đẹp như vậy.

Nhưng biểu hiện của các diễn viên vẫn rất xinh đẹp, lúc nàng đến đã thu âm được kha khá rồi, hôm nay Tô Xướng tự mình bổ sung nửa ngày, ngày mai lại thu âm một ngày cảnh nhóm, sau đó nữa là mấy thứ lặt vặt.

Xuyên qua cửa sổ kính quan sát nhìn cô, sắc mặt cô cũng tốt hơn, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn không ra cái gì dị thường, làm việc vẫn rất chuyên nghiệp.

Chuyên nghiệp đến hai đêm trước cô giống như là ở trong mơ.

Nhưng lúc cô dừng lại, nhìn Vu Chu một cái, nhếch khóe miệng, cười.

Có một chút hương vị tất cả đều không nói nên lời.

Chậc chậc.

Vu Chu cũng gật đầu với cô, nhưng thật ra, cô đối với cuộc nói chuyện giữa cả hai cũng không ôm thái độ lạc quan. Điều nàng muốn nói là, tình cảm lúc trước của mình có sai lầm hay không, nhưng Tô Xướng muốn nói chuyện, có lẽ là giữa các cô còn có thể quay trở lại hay không.

Nàng trở về suy nghĩ hai ngày, cảm thấy câu trước là "Có", câu sau là "Không thể".

Vấn đề giữa các cô nhiều lắm, cho tới bây giờ cũng không phải bởi vì không yêu mới chia tay, hiện tại mặc dù chứng minh hai người còn yêu, thì thế nào chứ? Vấn đề vẫn tồn tại. Có lẽ phương diện làm việc và nghỉ ngơi, hiện tại nàng nghỉ việc có thể giải quyết, thậm chí nàng có thể làm việc cùng Tô Xướng, thói quen sinh hoạt, nàng cũng có thể làm nhiều, hoặc nàng tin sau khi chia sẻ, Tô Xướng sẽ thay đổi.

Nhưng vấn đề suy đoán của hai người bọn họ, đến bây giờ đều khó giải quyết.

Nàng cũng không rõ, mình rõ ràng rất nhanh mồm nhanh miệng, sao lại thay đổi với Tô Xướng.

Nhưng nàng cũng rất rõ, có bao nhiêu người, là con gái đủ tốt, là bạn bè đủ tốt, là giáo viên đủ tốt, là học sinh đủ tốt... Nhưng các cô cũng đủ tốt, ở trong tình yêu lại hoàn toàn thay đổi. Các cô lý luận tri thức phong phú đến rối tinh rối mù, ở trong tình yêu lại giống như một kẻ không biết chữ.

Vụng về khiến người ta bật cười.

Có lẽ là do không đủ nắm chắc, nếu như nàng đủ nắm chắc, đương nhiên có thể thẳng thắn vô tư biểu đạt chính mình, cũng thẳng thắn vô tư đưa ra nhu cầu.

Tô Xướng yếu thế thỏa mãn một chút lòng hư vinh của nàng, cũng làm cho lòng tự tôn của nàng được một chút chống đỡ, nhưng nàng không thể dựa vào ngược Tô Xướng, để chứng minh tầm quan trọng của mình đối với cô, cũng không thể dựa vào Tô Xướng nhiều lần chứng minh, để đạt được cảm giác an toàn và lòng tự tin trong tình yêu này.

Đây cũng không phải là một tình yêu lâu dài và lành mạnh.

Cùng Hướng Vãn ngồi ở phòng khách dưới lầu, Vu Chu uống một ngụm latte gọi ở quầy bar, đừng nói, latte trong phòng thu âm này còn ngon hơn cả ở quán cà phê, nàng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Một lát sau, Tô Xướng và Bành Hướng Chi từ trên lầu đi xuống, hai người nói chuyện đi tới trước bàn ghế của bọn họ, Tô Xướng ngồi xuống, Bành Hướng Chi hỏi: "Cậu uống gì không? Mình đi gọi."

"Latte đi." Tô Xướng nói.

Bành Hướng Chi nói một câu "Được rồi" xoay người, lại thấy Vu Chu đột nhiên lên tiếng: "Chị đừng uống cà phê, dạ dày vừa khỏi."

Tô Xướng giương mắt nhìn Vu Chu, nhẹ nhàng nói: "À, vậy đổi nước ấm đi."

"Ồ ~~~" Bành Hướng Chi ngược lại không đi, tựa vào bên cạnh bàn nhìn hai cô.

Hướng Vãn cũng chậm rãi xẹt ánh mắt ở giữa hai người, sau đó như có điều suy nghĩ cúi đầu nhấp trà.

Cái thứ mập mờ này, chính là chí trên đầu trọc, bắt một cái là chuẩn.

Bành Hướng Chi ngồi xuống: "Hai người ngày đó đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Xướng không đáp, Vu Chu thấy không khí khó xử, liền hỏi: "Ngày nào?"

"Ngày em tìm tôi." Bành Hướng Chi ôm mặt.

"Chị bảo em hỏi chị ấy có phải đã chết hay không, em gọi điện thoại chị ấy không nghe, nên em đến nhà chị ấy xem, không chết." Vu Chu nói.

Tô Xướng rũ mắt nghịch di động, nhếch khóe miệng.

"Chỉ là nhìn có chết hay không thôi à?" Bành Hướng Chi nhíu mày.

"Vậy...... vẫn là hỏi hai câu, có chết hay không, dùng khả năng cũng không chính xác lắm." Vu Chu lại nói.

Ý cười trong đáy mắt Tô Xướng lại mở rộng một chút, vẫn trả lời WeChat như cũ.

Bành Hướng Chi mắng hai cô: "Phiền phức!"

Vu Chu cười ra tiếng, ngay cả Hướng Vãn cũng cười.

Bành Hướng Chi không để ý tới các cô, quay đầu đi đến quầy bar gọi đồ uống.

Náo loạn xong, chờ Bành Hướng Chi bưng nước ấm, cầm một tấm thẻ số chờ đồ uống tới, mới vừa ngồi xuống, thấy Hướng Vãn nghiêng người lấy ra một bản hợp đồng từ trong túi xách, đưa cho Tô Xướng.

"Bà chủ." Cô nàng rất ngoan ngoãn gọi một tiếng trước.

"Phụt." Vu Chu bị chọc cười.

Tô Xướng cũng nhẹ nhàng cười, nhận lấy: "Không cần gọi bà chủ."

"Vậy, chị Xướng?" Hướng Vãn nghiêng đầu.

Emmmm, cũng là lạ, Vu Chu nhíu mày.

"Gọi Tô Xướng đi." Tô Xướng lật hợp đồng, khẽ cười.

"Hoặc em gọi cô Tô cũng được, tôi cảm thấy em gọi cô Tô dễ nghe." Bành Hướng Chi chen vào.

Hướng Vãn vuốt cằm: "Được."

Thật ngoan nha, Bành Hướng Chi muốn sờ cô nàng.

"Tôi cần mang về đóng dấu, sau khi đóng xong sẽ đưa em một bản." Tô Xướng cất kỹ hợp đồng, bỏ vào trong túi, lại hỏi cô nàng, "Nếu hợp đồng không có vấn đề, em xem khi nào thì tiện, tôi sắp xếp gia sư cho em."

Hướng Vãn nghĩ ngợi, mềm giọng nói: "Em muốn chuyển nhà trước."

Vu Chu kinh ngạc: "Hả?"

"Em tìm được phòng ở trên mạng rồi, cách chỗ ở hiện tại không quá xa, giá cả cũng thích hợp, em muốn đi xem thử, nếu như được, liền thuê, ít ngày nữa dọn qua, đợi đến phòng mới, giáo viên lại tới nhà, có lẽ khá hơn một chút."

Vu Chu nghe cô nàng nói như vậy, có chút buồn bã mất mát. Tuy rằng chuyện dọn ra ngoài là nàng nói, nhưng Hướng Vãn tìm nhà lại không nói cho nàng biết.

Nàng biết điều đó cùng lúc với Tô Xướng và Bành Hướng Chi. Chuyện này làm cho nàng có chút mất mát.

"Vậy hôm nay chúng ta đi xem thử đi, hiện tại hẹn người môi giới xem nhà hẳn là rất thuận tiện, em liên hệ với anh ta, xem hôm nay có được không." Vu Chu rầu rĩ nói.

"Được." Hướng Vãn nói, cúi đầu tìm cách liên lạc với người môi giới.

Nghe Bành Hướng Chi hỏi cô nàng: "Em có nhiều đồ không?"

Hướng Vãn lắc đầu: "Không nhiều lắm."

Lại nhìn Vu Chu một cái, cô nàng một thân một mình tới đây, phần lớn quần áo đều là mặc của Vu Chu, cô nàng không xác định mình có thể mang đi mấy bộ, thật sự có thể coi là vật phẩm của mình, có thể chính là những thiết bị thu âm kia, đó là Vu Chu tặng cô nàng.

Vu Chu nhận được ánh mắt của cô nàng, nhỏ giọng nói với cô nàng: "Quần áo em thích, đều có thể mang đi, mỹ phẩm dưỡng da gì đó, cũng có thể lấy đi, mặt nạ bạn trai cũ của tôi, đều cho em hết. Em thiếu cái gì, cứ nói với tôi, tôi đưa qua cho em."

Vẫn giống như ở nhà, đồ đạc của Vu Chu, Hướng Vãn đều có thể dùng.

Hướng Vãn cười nói: "Trước tiên em quy hoạch tiền bạc của em đã, nếu có dư, cũng tự mình mua thêm một ít, nếu còn thiếu, em hỏi lại chị."

"Được rồi." Thấy cô nàng không khách sáo, Vu Chu liền yên tâm.

Tô Xướng nói: "Nếu đồ đạc không nhiều, cũng không cần thuê công ty chuyển nhà, ngày chuyển nhà em nói cho tôi biết, tôi lái xe tới đón em."

"Đúng vậy," Bành Hướng Chi nói, "Có xe thì tiện hơn một chút, em cố gắng sắp xếp thời gian rảnh rỗi với Tô Xướng, tôi cũng tới, giúp em dọn dẹp nhà mới."

"Đúng vậy, nhiều người vượng trạch, hơn nữa phải mang theo một túi gạo, phải chọn ngày khai hỏa." Vu Chu bổ sung.

Hướng Vãn nhìn ba người các cô, có chút cảm động, lại nhìn Vu Chu một cái, lại có chút không nỡ, nhưng trên mặt cô nàng không thể hiện ra ngoài, vẫn cười khanh khách, gật đầu: "Được."
Bình Luận (0)
Comment