Tô Xướng lại đi rồi, lần thứ hai.
Lần này Vu Chu nghe được giọng nữ thông minh "đã đóng cửa" rất rõ ràng, bởi vì Tô Xướng không có đóng sầm cửa.
Thậm chí lúc cô đi, còn nhớ rõ động tác tĩnh cầm lấy áo khoác và túi xách cô đặt ở cửa trước.
Giống như một ngày thường, lời tạm biệt không bắt mắt nhất, giống như lúc trước ở chung cô đi làm.
Nhưng Vu Chu biết, cô sẽ không trở về nữa.
Lúc trước đã nói, Vu Chu là một người rất thích tự xét lại, làm một tác giả, nàng cũng hoàn toàn hiểu được ý của Tô Xướng.
Tô Xướng để ý, là trong mỗi một lần lựa chọn của nàng, đều coi Tô Xướng là người có thể tùy ý vứt bỏ.
Nàng bị công kích, lòng tự trọng bị đả kích, nàng không nghĩ tới muốn cùng Tô Xướng cùng nhau đối mặt, mà là, muốn rời xa cô, mỗi một lần.
Giống như Tô Xướng là căn nguyên của mọi tổn thương vậy.
Tâm trạng Tô Xướng có thể hiểu, bởi vì cô cảm thấy, những lời vô vị kia, thật ra cùng lắm là cát trong mắt, là rất khó chịu, là sẽ làm cho người ta canh cánh trong lòng, thậm chí là sẽ làm cho người ta khóc rống lên, thế nhưng, làm sao có thể có người, bởi vì không muốn đối mặt với hạt cát này, lựa chọn không cần mắt nữa chứ?
Nếu như, Tô Xướng là ánh mắt của nàng.
Sự thật chính là, con ngươi trân trọng nhất của nàng cho tới bây giờ cũng không phải là Tô Xướng, Tô Xướng có lẽ, chỉ là mấy sợi lông mi nàng có thể tùy ý tháo xuống.
Nhưng Tô Xướng coi nàng như ánh mắt.
Cô luôn cảm thấy, có một câu nói vô cùng lãng mạn, You are the apple of my eye, dịch sang tiếng Trung là "Bạn là hòn ngọc quý trên tay tôi", Tô Xướng không thích bản dịch này lắm, bởi vì cô cảm thấy "quả táo trong mắt" dường như có giá trị hơn, khiến người ta vừa nghĩ đến đã mỉm cười.
Vu Chu là quả táo trong mắt cô, là ánh sáng trong mắt cô, sau đó, chính là ánh mắt của cô.
Chỉ tiếc, Tô Xướng cho tới bây giờ cũng không phải là người Vu Chu kiên định lựa chọn.
Cho nên những lời này của Tô Xướng, suýt chút nữa muốn thuyết phục Vu Chu.
Nàng không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc mình có phải không đủ thích Tô Xướng, không đủ yêu Tô Xướng, nếu nàng thật sự rất yêu Tô Xướng, tại sao không thể cố lấy dũng khí nắm tay cô?
Tại sao luôn không nhìn thấy Tô Xướng trả giá cho nàng chứ?
Tại sao lúc nào cũng bỏ qua cảm giác của Tô Xướng chứ?
Nhưng trái tim nàng lại rõ ràng nhắc nhở nàng, nàng khó chịu đến sắp chết, nếu không phải vì yêu, thì là vì cái gì chứ?
Nàng nghĩ mãi không ra, viết gần hai triệu chữ tình cảm, nhưng vẫn viết không tốt một đoạn này của mình. Vì thế nàng mù quáng cũng cảm thấy Tô Xướng nói đúng, coi như mình không đủ thích, có thể, mình nên thả cô đi.
Như vậy tất cả mọi người sẽ khá hơn một chút.
Vì thế nàng bò dậy tắm rửa, gội đầu, nấu một phần sủi cảo đông lạnh, sau đó bắt đầu lau nhà, vừa lau vừa nghĩ, hay là mình đi tìm một công việc đi, nàng quy những cảm xúc hiện tại của mình cho việc quá rảnh rỗi, nếu có một công việc cố định từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, có lẽ nàng cũng không có thời gian để xem những thứ quái gở đó.
Nếu như, nàng có thể lĩnh tiền từ trong cuộc sống hiện thực, nói không chừng, nàng sẽ coi trọng thế giới thực hơn một chút.
Nàng đột nhiên cảm thấy, người dựa vào internet để sinh tồn, thật sự rất ghê gớm, bởi vì bọn họ không có tài vụ cố định mỗi tháng đem tiền gửi vào trong thẻ, không có một khoản tiền cứu mạng này, lần lượt kéo bạn từ thế giới ảo trở về với thế giới thực sống sờ sờ.
Nhắc nhở bạn rằng bạn vẫn là một người sống mặt đối mặt với các mối quan hệ xã hội.
Cũng nhắc nhở bạn, trong cuộc sống bạn, hoàn toàn sẽ không gặp phải những ác ý này.
Còn có soi gương, nếu như mỗi ngày đi làm, vậy nàng nhất định phải soi gương, nhưng nếu như vẫn ở nhà, không ra khỏi cửa, có lẽ hai ba ngày một lần, có lẽ ba bốn ngày một lần, tóm lại, nàng không có mỗi ngày nhìn mình thật kỹ trong gương.
Như vậy, Tô Xướng làm sao tới được đây? Tuy rằng nàng bận rộn trong công việc ở thế giới ảo, nhưng nàng cũng không có bạn tốt gì, đều là quan hệ công việc, ràng buộc không sâu lắm, nàng đối mặt với âm lượng trên mạng lớn như vậy, làm sao tránh cho mình sống thành một ký hiệu trên mạng đây?
Đang yên đang lành, điểm dừng chân lại là Tô Xướng.
Vu Chu càng dùng sức lau nhà, sau đó đột nhiên nhớ tới lúc đến Tô Xướng xem phòng đã nói, rất thích cửa sổ sát đất này, bởi vì cô cảm thấy, nếu Vu Chu ôm máy tính xếp bằng ngồi trên sô pha gõ chữ, ánh mặt trời chiếu vào, sẽ rất đẹp.
Bởi vì Vu Chu rất thích viết viết liền cười ra tiếng, sau đó Tô Xướng liền liếc nhìn nàng một cái, cái nhìn này, nếu có ánh mặt trời thêm vào, thì càng xinh đẹp.
Vu Chu dừng động tác, từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài ngẩn người.
Tô Xướng quả nhiên không tìm nàng nữa, Vu Chu cũng không lên mạng nữa.
Điều nàng không biết chính là, ngày đó Tô Xướng đẩy lùi công việc đắc tội với vị tiền bối đắc kia, trong studio có mấy người mới xúc động, tin vỉa hè nói một ít, ở Weibo nói điều kỳ lạ.
Đầu tiên là có người không chỉ mặt gọi tên đăng một bài Weibo.
"Đúng là ngôi sao lớn, ha ha."
Sau đó cũng có mấy đồng nghiệp cùng studio chia sẻ nội hàm.
"Suỵt, không thể nói."
"Không sợ fan xông vào táp bạn à."
Nhưng phong ba không quá lớn, diễn đàn thảo luận một chút, không có đầu mối, liền giải tán. Trong lúc đó cũng có người đi ra nói, không phải là Tô Xướng chứ, nhưng không có ai đáp lại, ngay cả fan cũng không muốn xen vào, không phản ứng nhiều, rồi chìm trong các tầng bình luận.
Tài khoản Trường Bội của Bát Đại Khâm Sai đã dừng cập nhật hơn hai mươi ngày, rất nhiều độc giả đều thúc giục.
Hướng Vãn tự nhiên cũng nhận ra điều không đúng, băng tuyết thông minh như cô nàng, gọi điện thoại với Vu Chu, rất nhanh liền thử tìm ra chân tướng.
Nhưng nàng không có nhiều lời, lại qua ba ngày, vào một ngày cuối tuần, cô nàng nói muốn về ăn cơm, hỏi Vu Chu có thể nấu canh sườn ngô cho cô nàng hay không.
Cô nàng còn nói, đặt bên ngoài cũng không ngon, vẫn là Vu Chu nấu tươi mát nhất.
Loại cảm giác được yêu cầu này, không khác gì thuốc cứu mạng, mặc dù Vu Chu có thể cũng không ý thức được.
Nhưng nàng dậy thật sớm, quét dọn nhà cửa một lần, sau đó đi mua sườn và ngô tươi, thuận tiện mua mấy món ăn sáng, nghĩ Hướng Vãn thật ra không thích ăn thịt lắm, thích ăn rau xanh, món thịt thích nhất, chính là sườn.
Lúc về đến nhà, canh sườn còn ở trong nồi, Vu Chu đi mở cửa cho cô nàng, bảo cô nàng tùy ý ngồi, sau đó tiếp tục trở lại phòng bếp thái rau, Hướng Vãn thay giày cũng đi theo vào, vừa rửa tay vừa hỏi nàng: "Còn muốn làm gì nữa? Không cần quá nhiều."
"Không nhiều, tôi chỉ tùy tiện xào vài cái, em giúp tôi bóc tỏi, ở trong ngăn kéo đó, em biết mà phải không." Vu Chu nhanh chóng cắt.
"Biết." Hướng Vãn mỉm cười, khom lưng tìm tỏi.
Hai người cùng nhau nấu xong bữa cơm, khai tiệc sớm hơn dự đoán, cơm còn chưa chín, Hướng Vãn rất đói, nói không đợi nữa, ăn trước đi. Vì thế hai người dùng bữa trước, lại nói chuyện tình hình gần đây.
"Ừ," vẫn là đề tài Vu Chu nhắc tới trước, bởi vì nàng sợ Hướng Vãn hỏi nàng, cho nên trong lúc gắp thức ăn đã nói ra trước, "Em biết không, bộ kịch kia, không làm nữa."
"Em biết, tạm thời không làm nữa." Hướng Vãn thêm một chữ "tạm thời".
Vu Chu muốn nói không phải tạm thời, nhưng nàng nghĩ nghĩ, lại không nói ra.
Nhưng Hướng Vãn không tiếp tục đề tài này, chỉ cong cong mắt, nói: "Chị biết Âm Thanh Thịnh Điển không?"
"Hả? Tôi biết, buổi dạ hội mỗi năm một lần của diễn viên lồng tiếng, streamer liên quan đến công việc âm thanh, đúng không, còn lĩnh thưởng gì gì đó."
"Phải. Năm nay ban tổ chức mời em tham gia, tháng 11."
"Mời sớm vậy sao?"
"Em cũng không biết, muốn trước nửa năm." Hướng Vãn nói.
Tuy rằng không biết đây là quy trình gì, nhưng Vu Chu vẫn cảm thấy rất tuyệt, nàng nói: "Em thật lợi hại, mới ra mắt một năm, đã có thể được mời tham gia Thịnh Điển rồi."
"Thật sao?" Nhưng Hướng Vãn bưng bát, hơi nghiêng đầu, mỉm cười hỏi lại nàng.
"Có ý gì?"
"Chẳng lẽ chị không nên nói —— "Tôi thật lợi hại", tại sao chị phải nói "Em thật lợi hại"chứ?" Hướng Vãn ý vị thâm trường mà nhẹ giọng nói.
Vu Chu nháy mắt mấy cái, không hiểu.
"Em là chị cưu mang, mọi thứ của em đều là chị dạy, ăn mặc ngủ nghỉ đều là chị phụ trách, chị thay em đề nghị con đường CV này, hôm nay em có thành tựu, không phải chị lợi hại sao?" Hướng Vãn nhướng mày, cười ngâm ngâm mà nói.
"Không phải," Vu Chu nhíu mày, cái này là lý lẽ gì vậy, "Là tôi giúp em, nhưng thành tựu của em đều là tự em có được, em biết có cái thành ngữ gọi "Đỡ không nổi A Đẩu*" chứ? Nếu em không phải vàng, tôi phun chút sơn cho em, là có thể sáng lên?"
*"Đỡ không nổi A Đẩu" dùng để chỉ một người dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể giúp họ cải thiện được tình hình hoặc thay đổi, thể hiện sự bất lực khi đối diện với một người mà không có khả năng phát triển, thay đổi, hay cải thiện."Vậy cũng phải tự em cố gắng, phải ganh đua mới được." Nàng nghiêm túc nói.
"Thì ra là thế." Hướng Vãn nhếch khóe miệng.
"Em..." Vu Chu hơi nheo mắt.
"Thì ra, chị cũng hiểu đạo lý này." Hướng Vãn nhỏ giọng nói.
Vẫn trong trẻo như tiếng tuyết rơi.
Trong lòng Vu Chu có một chút suy nghĩ, nhưng nàng không nói.
Hướng Vãn gắp một cọng rau xanh vào trong bát, suy nghĩ một chút, mới nói: "Quy tắc của xã hội, là chị dạy em. Chúng ta ở trong quan hệ xã hội, chưa bao giờ có thể trở thành một hòn đảo cô độc, chúng ta kết bạn với người khác, mở rộng trái tim, cho đi, cũng nhận được."
"Chúng ta dùng tình ý đổi tình ý, lấy lợi ích vì lợi ích, chúng ta trước giờ không có cách từ chối tương tác với người khác, cũng không thể từ chối sự quan tâm của bạn bè và bàn tay vươn ra từ mọi phía."
"Nếu trong lúc em cần, có người phát ra thiện ý muốn kéo chị một phen, chị nên làm thế nào đây, chị nên hung tợn nói với người đó, rút tay lại, sau đó tự mình ở trong bóng tối, hay là giữ chặt người đó, trước tiên rời khỏi đáy giếng, sau đó lại vào lúc người ấy cần, lại báo đáp bằng nhành ô liu của chị?"
"Em sẽ chọn vế sau," Hướng Vãn nói, "Giống như ở nhà chị an tâm, giống như ngày đó nhận quần áo của cô Tô."
"Chị nói với em, nếu em thật sự cần, không thể từ chối, vậy thì nhận lấy, sau đó, nhớ kỹ phần "ân tình" này đúng không?" Cô nàng nghiêng đầu hỏi Vu Chu.
Vu Chu cắn môi, không nói gì.
"Nhưng chị chưa từng nói với em rằng, có những sự giúp đỡ sẽ trở thành điểm yếu chị tự coi nhẹ. Chị chỉ đơn giản là có được một cơ hội hợp tác và một phương tiện quảng bá hiệu quả, khiến nhiều người biết đến tác phẩm của chị, chị không tự tin rằng tác phẩm của mình có thể giữ chân được độc giả thực sự, chị không phải vàng, mà chỉ là một thứ đã được người ta sơn lại thôi sao?"
"Tôi..."
"Chị không thể phủ nhận, Thẩm Bạch và Kiều Kiều sẽ không vui." Hướng Vãn nói giọng tức giận, xảo quyệt nói.
"Cho nên em tới, là để khuyên tôi." Vu Chu rầu rĩ nói.
"Tới khuyên chị, cũng tới biểu diễn vài phần, công lực đọc thoại bây giờ của em." Hướng Vãn cười nói.
Cô nàng không có ý định nói thêm, việc tái tạo lòng tự trọng cần phải được thực hiện từng bước một. Dừng đúng lúc.
"Em phiền thật đấy!" Vu Chu gắp một miếng ngô ném vào bát cô nàng.
Hướng Vãn thật sự thuộc họ giun đũa, nàng chắc chắn.