Tầng 18 tòa nhà trung tâm Giang Thành.
Cửa kính bên phòng thu âm đóng lại, không có thẻ ra vào thì không vào được.
Phòng tiếp khách bên này ngược lại cửa lớn mở, nhưng cũng không có ai, Vu Chu ngồi khoảng mười lăm phút, đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Tô Xướng hay không, thì nghe thấy tiếng thang máy mở, Tô Xướng từ trong thang máy đi ra.
Vẫn cao gầy mảnh khảnh, tinh xảo đến kỳ cục, tóc dài hơn năm ngoái rất nhiều, được buộc lên.
Phía sau có một cô gái đi theo, dáng vẻ hơn 20 tuổi, mặc váy hoa nhí, vừa đi vừa xem điện thoại.
Tô Xướng cũng đang vùi đầu trả lời tin nhắn, hai người đi đến phòng thu âm, cô gái quét mặt, cửa mở, Tô Xướng đang muốn đi vào theo, thì nghe thấy phía sau Vu Chu gọi cô: "Tô Xướng."
Cô quay đầu lại, hơi nhíu mày.
Nhìn không ra biểu cảm gì, có lẽ có chút kinh ngạc, nhưng thoáng qua rồi gọi nàng: "Chu Chu".
Cô nghiêng đầu ý bảo đồng nghiệp đi vào trước, sau đó đi về phía Vu Chu, cầm di động trong tay: "Sao em lại tới đây?"
Hai tháng không gặp, Vu Chu cảm thấy giống như đã gần hai năm.
Nàng không nghĩ tới thái độ này của Tô Xướng, không cố ý lạnh nhạt, cũng không có không để ý tới nàng, ngược lại nhẹ nhàng gọi nàng là Chu Chu.
Nhưng giọng nói của cô cũng không có nhiều vui vẻ.
Thái độ ngắm hoa trong sương mù này, ngược lại khiến Vu Chu không biết tiến lùi.
Nàng có chút căng thẳng, nói: "À, chỉ là em gửi tin nhắn cho Hướng Vãn, em ấy không trả lời, em đến xem em ấy đang làm gì."
Tim đang đập, có hơi phóng đại.
"Ừ," Tô Xướng liếc vào phòng thu âm một cái, "Chắc là ở trong phòng, chị dẫn em qua?"
Trời ơi, một câu dư thừa cũng không nói với mình. Trong lòng Vu Chu bắt đầu bồn chồn.
Nhìn cô một cái, quan sát sắc mặt của cô một chút, hoàn toàn không có suy sụp, vẫn là dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng tự kiềm chế, không giống với lúc nàng tưởng tượng ở trong xe taxi.
Ngược lại làm cho nàng tưởng tượng càng nhiều, nàng kiềm chế không được nghĩ, có thể những chuyện này đối với mình chưa từng trải đời, là thái sơn áp đỉnh, nhưng đối với Tô Xướng trong mười năm, là thái độ bình thường, nàng đang suy nghĩ, trước đây khi ở bên mình, Tô Xướng kiểm soát cảm xúc vô cùng tốt, có phải thật sự gió êm sóng lặng cho tới bây giờ hay không.
"Chị không sao chứ?" Nàng nhịn không được, hỏi.
"Hả?" Tô Xướng nhíu mày.
Thang máy mở ra, một đồng nghiệp đi ra, Tô Xướng hất cằm chào hỏi, sau đó ý bảo Vu Chu lại đây một chút, đừng đứng ở giữa cửa thang máy.
Vu Chu đến gần hai bước, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
"Hả, chị uống rượu?" Vu Chu nhíu mày.
Tô Xướng cười, có chút lười biếng tựa vào gạch men trơn bóng: "Trưa nay có một bữa tiệc, uống một chút."
"Cùng với đồng nghiệp." Cô lại nói.
"À." Vu Chu rũ mi xuống.
"Sao, cho rằng chị mua say à?" Tô Xướng lại nhếch khóe miệng, lời nói so với thân thể của cô còn lười hơn một chút.
Những lời này nói có chút thân mật, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của cô khiến Vu Chu cảm thấy có chút khoảng cách, nụ cười của cô không lọt vào trong mắt, giống như thật sự đang trêu chọc một quá khứ.
"Không phải, ý em là dạ dày chị không tốt, nếu có thể uống ít thì uống ít một chút." Vu Chu rầu rĩ nói.
"Nếu có thể uống ít," Tô Xướng cười, "Đương nhiên."
"Vào đi, chắc Hướng Vãn sắp xong rồi." Cô nói.
Vu Chu rốt cuộc cũng phát hiện mình cảm thấy không đúng ở chỗ nào, trước kia nàng đã tưởng tượng qua rất nhiều lần, khi nàng và Tô Xướng cả hai đều buông xuống, lúc gặp lại, lấy cá tính Tô Xướng dễ hợp dễ tan, cô nhất định sẽ nói chuyện với mình như vậy, cười, nhẹ giọng, nhưng không có nội dung dư thừa.
Dáng vẻ này của cô, quá giống một người yêu cũ kết thúc hoàn hảo.
Cho nên Vu Chu không nhúc nhích.
Tô Xướng cũng dựa vào tường, nhìn nàng, không nhúc nhích.
Sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, ngón cái ấn nút khóa màn hình, liếc nhìn thời gian, lại ấn xuống, tay buông xuống.
Chỉ một động tác này, khiến Vu Chu buồn bã tột đỉnh, cho dù cô một câu cũng không nói.
Tô Xướng đối với nàng, giống như đối với hàng ngàn hàng vạn người trên thế giới này cũng không có gì khác biệt, cô vẫn sẽ tốt tính chờ đợi Vu Chu mở miệng, nhưng động tác nhỏ của cô đang nói, cô rất bận, e là không có thời gian dư thừa cho người trước mặt.
Vu Chu ngẩng đầu, gãi gãi mũi, nói: "Em vẫn là thôi, không quấy rầy em ấy nữa."
Những lời này rất thấp, giống như là từ trong cằm của nàng đi ra.
Tô Xướng lúc này mới nghiêm túc nhìn nàng một cái, lông mi lại rủ xuống, theo thói quen mím môi, mới nói: "Không phải em tới tìm em ấy."
Em là đến tìm chị.
Nửa câu này ẩn giấu, không nói.
Lời nói của cô có chút lạnh nhạt, làm cho Vu Chu cảm thấy khó xử, nàng đột nhiên nhớ tới lúc ấy mình đang ở trong phòng vệ sinh, Tô Xướng muốn nói chuyện với nàng, nàng lại lui một chút.
Tô Xướng hàm dưỡng vô cùng tốt, còn không có làm động tác tránh không kịp lúc trước của nàng.
Nhưng cũng đủ làm cho nàng khó chịu.
"Em nghe đạo diễn Bành nói, gần đây chị gặp chút chuyện, muốn hỏi một câu." Nàng căng da đầu nói, nhìn chằm chằm gạch.
Tô Xướng khẽ nhíu mày: "Ý em là, chuyện nào?"
Cô không chắc lắm.
"À, chính là chuyện điều tra." Nói rất nhẹ, nàng sợ có người nghe thấy.
"À, cái đó à," Tô Xướng cười, "Không có việc gì, trợ giúp hỏi chuyện mà thôi, nói rõ ràng rồi."
"Vậy là tốt rồi." Vu Chu nói.
"Cho nên," mùi rượu làm cho âm cuối của Tô Xướng có chút kéo dài, cô hơi nhắm mắt nhìn Vu Chu, "Em lại bắt đầu quan tâm rồi, phải không?"
Hơi mỉm cười, nhưng cũng chỉ nhếch khóe miệng.
Cho nên lòng thánh mẫu lại tràn lan, lại đồng cảm với cô, chạy tới xác nhận tình huống của cô, cho rằng cô gặp chuyện.
Tô Xướng nhắm mắt lại, lại mở ra, nhẹ giọng nói: "Đều là chuyện nhỏ, đừng lo lắng."
Trước kia cô nói "Đừng lo lắng", thật ra là đau lòng cho Vu Chu, không muốn nàng suy nghĩ quá nặng nề, hiện tại cô nói "Đừng lo lắng", giống như đang nói, "Em đừng hỏi đến chuyện của chị nữa".
Sự khác biệt tinh tế, nhưng Vu Chu nghe ra, nàng không biết có phải nàng đa tâm hay không, nhưng nàng liền cảm thấy, là có khác biệt.
"Em không có..." Nàng muốn nói mình không quá lo lắng, nhưng lại cảm thấy nói như vậy cũng không đúng, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cắn cắn môi, hỏi, "Vậy em gửi tin nhắn cho chị, sao chị không trả lời?"
Em tưởng chị đang buồn.
Không ngờ Tô Xướng nhướng mày, hỏi: "Em gửi tin nhắn cho chị sao?"
Nói xong liền muốn cúi đầu lướt di động.
Vu Chu nói: "Cái đó, sinh nhật vui vẻ."
Ngón tay mở khóa dừng lại, Tô Xướng ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn hai giây, lại cười, dịch dịch khóe miệng, hỏi nàng: "Sinh nhật vui vẻ, cần trả lời lại sao?"
Em chúc chị vui vẻ, vui vẻ chỗ nào.
Ánh mắt Vu Chu tối sầm lại, nhìn ống tay áo tinh xảo của Tô Xướng, nhỏ giọng nói: "Đúng ha, không cần."
Tô Xướng tức giận, cô biết, càng ôn hòa, càng tức giận.
Hình như là đang tức giận, nàng chỉ bởi vì Tô Xướng không có trả lời lại tin nhắn sinh nhật vui vẻ, liền lỗ mãng chạy tới tìm cô.
Được rồi, nàng cũng cảm thấy mình rất lỗ mãng.
Nàng không ở nổi nữa, nói: "Vậy em đi đây."
Thật tự làm khó mình, thật phiền.
Nàng lấy điện thoại ra, muốn bắt xe.
Nhưng Tô Xướng bình tĩnh nhìn hai giây, đột nhiên đưa tay, ấn nút khóa bên cạnh điện thoại của nàng, trong tiếng thông báo mơ hồ "rắc", nhẹ giọng nói: "Ở lại ăn cơm đi."
Sau đó rút tay lại, nhìn nàng một cái, từ trên tường đứng thẳng người lên, xoay người vào phòng thu âm.