Gỗ Mục Không Thể Đẽo

Chương 16

Đang thời điểm Lí Mộc giãy giụa lại giãy giụa...trong lòng, từ phía cửa truyền đến tiếng thét kinh hãi: "Á á..này..thật mù mắt chó của rồi! Tôi còn muốn dùng nó để xỏ kim nha!"

Lí Mộc giật mình, cơ hồ nhảy ra xa đến hai mét, quay đầu lại nhìn, đối diện là một khuôn mặt cười đến muốn ăn đấm - Tần Túc Nguyện một tay giơ về phía trước xua xua, một tay che mặt còn cố tình để hở khe nhỏ giữa hai ngón tay, trong mắt tràn đầy nụ cười hài hước.

An Hảo vốn cho rằng các đồng chí kia cũng đã tự giác tránh đi rồi, vì vậy mới thả mật gấu mở gan hùm giở trò với sắc đẹp, ai ngờ lần này chưa sờ được cái gì đã lại bị tóm gọn, nhất thời lúng túng. Tằng hắng một cái, nén lại nghẹn, cuối cùng hướng về phía Tần Túc Nguyện, cau mày hỏi: "Thế nào? Anh ghen tỵ à?"

Tần Túc Nguyện cười ha hả nhìn trái cà chua Lí Mộc, lại nhìn sang An Hảo đang cố giả bộ trấn định, không có ý tốt hạ thấp giọng nói: "Tôi mới không thèm ghen tỵ, tôi từ nhỏ đến lên bên cạnh Thiết Mộc, nơi nào trên người hắn tôi cũng đã sờ qua, nơi cô chưa sờ qua tôi cũng sờ qua luôn rồi..."

"Ừ." An Hảo gật đầu một cái, nháy nháy mắt, khuôn mặt nghiêm túc: "Yên tâm, những nơi đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ sờ được..."

"Bịch bịch..." Ngoài cửa là một đống những thân thể rơi xuống đất chồng chất, bên trong là Tần Túc Nguyện đang ôm cửa cười đến muốn gãy lưng, nhìn lại Lí Mộc mặt đỏ cổ hồng, cả người như muốn ngất đi luôn rồi.

Một lúc sau, Tần Túc Nguyện mới thở nổi, giơ ngón tay cái với An Hảo: "Wow! Cũng chỉ có cô mới có thể làm cho Thiết Mộc nở hoa!" Hắn nện nhẹ quả đấm lên vai Lí Mộc: "Ta nói...anh em, cậu được lắm! Nghe nói cậu cùng ông cụ nhà cậu gần sang năm mới mà lại vỡ lỡ mọi chuyện, tớ vội vội vàng vàng quăng chuyện hẹn hò với mỹ nữ sang một bên, chạy đến đây gặp cậu, không ngờ cậu lại đang ở đây đắm chìm trong hương tình dịu dàng như mật ngọt!"

Lí Mộc mím môi, nhìn sang An Hảo một cái, nhưng lại nhanh chóng quay đầu đi, có vẻ như rất trấn định, nhưng khóe mắt đuôi mày tràn ngập ý cười, làm thế nào cũng không che giấu được.

- "Một mình cậu tới đây sao? Niên Niên đâu?"

Vốn đang còn cười hì hì, bất chợt Tần Túc Nguyện cứng mặt, giây sau lại khôi phục bình thường, lưu manh nói: "Tớ làm sao biết cô ấy ở đâu chứ, tớ cũng chẳng phải mẹ của cô ấy."

Lí Mộc ngạc nhiên liếc hắn một cái, muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi. Liếc mắt nhìn đồng hồ, nói: "Giúp tớ đưa cô ấy về có được không?"

Tần Túc Nguyện cười hì hì đồng ý: "Được chứ, chỉ là...cậu không sợ tớ nửa đường bắt cóc cô ấy à?"

Lời nói vừa dứt, Lí Mộc tiến lên phía trước lưu loát nắm đai lưng hắn ném hắn lên giừơng. Tần Túc Nguyện ôm hông làm bộ đau "Ây da ây da" đứng dậy, đưa tay xin tha: "Được được được, coi như tớ nói sai đi? Thiệt là... Toàn là ỷ vào tớ từ nhỏ đánh nhau lại không bằng cậu... Yên tâm, nhất định đưa người ta an toàn về nhà! Tớ còn người còn! Tớ mất mạng...biến thành cô hồn dạ quỷ cũng hộ tống người ta về nhà an toàn!"

Đến cổng lớn, An Hảo ngồi lên xe Tần Túc Nguyện, còn lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn Lí Mộc, vốn là muốn một cái ôm hoặc là một cái KISS ngủ ngon thì càng tốt, đoán chừng hắn trước mặt bạn hữu thế này sống chết không chịu, nên thôi, cũng không làm khó hắn. Chỉ liên tục phất tay đến khi bóng dáng hắn biến mất sau góc đường mới quay đầu lại buồn buồn.

Tần Túc Nguyện nhìn thấy hết tất cả, gật đầu một cái, nói: "Thấy cô thật lòng với Thiết Mộc, tôi cũng yên tâm." Một chốc sau lại nói tiếp: "Cái tên Thiết Mộc này, từ nhỏ đã là một khúc gỗ, nghĩ là làm, không ai ngăn được, chuyện hắn không muốn làm không ai có thể ép hắn. Cô An, tôi cảnh cáo cô, Thiết Mộc động lòng với cô thật rồi, cô không được phụ hắn, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

An Hảo cười khẽ, nói: "Anh quan tâm đến anh ấy, tôi rất cảm ơn anh. Có một số việc không cần nhiều lời, nhất là chuyện tình cảm. Tôi không cần ai cảnh cáo, tôi chỉ biết, anh ấy chính là người mà tôi muốn. Tin hay không, tùy anh."

Đèn xe sáng tỏ, âm nhạc trong xe trầm bổng, hồi lâu, Tần Túc Nguyện đột nhiên cười, gật đầu: "Ừ, cô nói những lời này, không cần làm gì hơn cũng đã khiến tôi yên tâm."

Lúc An Hảo xuống xe, Tần Túc Nguyện còn phất tay với cô, lưu manh nói: "Ngủ ngon, chúc cô tối nay mộng đẹp, tốt nhất là cũng mộng thấy bị tôi cắt ngang!"

- "Ha, cám ơn cám ơn, cũng chúc trong mộng của ngươi hậu cung Giai Lệ Tam Thiên!"*

*tạm dịch

"Ah ~ chớ, ta còn không muốn anh niên tảo thệ!"* Tần Túc Nguyện hú lên một tiếng quái dị, sau đó hai người cùng nhau cười ha ha. Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gọi An Hảo lại: "Những lời này tôi không biết có nên nói hay không, cũng không biết Thiết Mộc đã nói với cô về sự tình của gia đình hắn hay chưa... Tóm lại, dưới tình huống bình thường nay, có loại gia đình như chúng tôi, hôn nhân đều không được chủ động. Nếu cô thật lòng vẫn muốn ở bên cạnh hắn, vẫn là nên chuẩn bị tốt tinh thần. Vậy...bye bye em dâu!"

*tạm dịch

An Hảo cười phất tay tạm biệt với hắn, sau khi về đến nhà, nhớ tới câu nói sau cùng kia của hắn, trong lòng một mảng tò mò. Lật lật tập tài liệu điều tra Lí Mộc mà Lâm Nhiên đã đưa, về mục bối cảnh gia đình này, mình chưa xem qua, bây giờ...

An Hảo trầm tư một hồi lâu, sau lại đem tập tài liệu bỏ về trong ngăn tủ khóa lại.

Bất luận gia đình của hắn như thế nào, người mà cô quan tâm nhất cũng chỉ có hắn, nếu hắn muốn cô biết, tự nhiên sẽ nói với cô.

Duỗi người một cái, lại vỗ đầu một cái, vừa định đứng dậy đi tắm rồi ngủ, điện thoại lại rung chuông:

- "Xin chào, là cô An phải không, tôi là Tô Tô. Ngày mai cô có rỗi không? Chúng ta gặp nhau đi, 9h tôi đến đón cô."

***

An Hảo tự hỏi rằng quan hệ bằng hữu tốt mấy mới có thể cùng nhau nói chuyện phím, trong trường hợp này nữa chứ, nhất thời đầu nổ oanh.

"Ơ, nhanh như vậy mà đã đến cảnh đấu đầu tiên của nữ chính thiện lương và nữ phụ ác độc à?! Tớ theo phe cậu An công chúa! Muốn tớ đi chung cho cậu thêm can đảm không?!" Phương Nam vừa nghe đến được xem kịch cẩu huyết, nhất thời tinh thần phấn chấn, từ nhà chồng gào lên muốn chạy như bay đến đây trợ giúp cô.

- "Cô đi theo làm gì? Dựa vào cái mặt ma quỷ của cô dọa cô ấy không chiến tự bại sao?" Phong cách nói chuyện phiếm đầy cay nghiệt của Lâm chim công.

- "Sao cậu có thể nói vậy? Tôi đây là đề phòng tình huống ngoài ý muốn mà bảo vệ An công chúa không được sao?... Không nghe nói cô ta là sĩ quan à! Người ta nhất định có đủ hai tay đấy!"

- "Thôi xuống đi, bây giờ là thời đại văn minh xã hội, cũng chỉ có loại người không tiến hóa hoàn toàn, muốn đấm muốn giết như cô mới thế. Nên mang tôi đi mới phải, nghĩ đi, bản thiếu gia xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành vừa xuất hiện, cô ta sẽ không quỳ bò dưới lai quần của tôi ngay lập tức à! Không tốn công, toàn thắng!"

- "Xí, so gương mặt của cô ta với kiêu xem ra còn kiêu hơn, cậu đúng ra phải đứng cùng cô gái quân nhân kia, nam nữ hai người sẽ làm chúng sinh điên đảo?! An công chúa à, mang tớ theo đi! Trong bụng tớ còn có thêm một người, đến lúc đó một núi hai hổ thêm khí thế nhá, nếu thấy tình huống không tốt, tớ liền đặt mông ngồi lên đè chết cô ta!"

Vốn trong lòng An Hảo thấp thỏm không yên, bị mấy người này khoa trương mãi cũng vui lên, vô cùng có khí phách nữ vương, vung tay lên: "Không cần, bản công chúa đi một mình! Bản công chúa tuy đơn thân, nhưng chống đỡ thiên binh vạn mã!"

Ngày thứ hai, An Hảo sớm rời giừơng, dọn dẹp tỉ mỉ một phen, bày ra đủ kiểu kĩ năng, đem mình ăn mặc thời thượng hiếm thấy, lúc đó mới đầy khí phách ra khỏi cửa*

*đoạn này chưa biết edit sao nên chém, đợi ổn ổn sẽ beta lại

Đến quán coffee đã hẹn trước mười phút, người còn chưa tới. An Hảo tự nhủ kiên nhẫn đợi. Chín giờ đúng, tiếng chuông cửa* nhẹ vang, một cô gái mặc quân phục xanh lá cây bước vào.

*chuông cửa: ở đây là chỉ cái chuông (bell) treo trên cửa ở các cửa hàng, cửa mở va vào chuông báo cho chủ quán biết có khách

Chậc chậc, đúng giờ đến thành ra thế này, kiếp trước làm nghề gõ mõ cầm canh sao? An Hảo oán thầm.

Con ngươi của Tô Tô chuyển cũng không chuyển, trực tiếp đi về phía An Hảo: "Xin chào cô An, tôi là Tô Tô, chúng ta phải thay đổi nơi nói chuyện sao!"

Câu nghi vấn, giọng khẳng định. Đây là người đã từng phát số ra lệnh thành thói quen.

An Hảo mặt không biến sắc, nhoẻn miệng cười: "Tôi cảm thấy nơi này tốt lắm rồi, ở chỗ này chứ!" Cũng là giọng khẳng định.

Tô Tô nhìn thẳng vào mắt cô hai giây, mỉm cười gật đầu: "Đã như vậy, đành tùy ý cô An thôi."

Sau khi Tô Tô ngồi xuống, dường như tùy ý hỏi: "Cô An muốn ăn chút gì không?"

- "Tôi đã tự tiện chọn món cho cô Tô luôn rồi, không biết cô thích gì, cũng không biết có vừa miệng cô Tô hay không, cô chớ để ý."

Tô Tô cứng đờ, thoáng nở nụ cười: "Làm sao sẽ thế, cô An cùng tôi thưởng thức, cũng giống nhau thôi." Lời nói chứa đầy hàm ý. Tô Tô cười đến dịu dàng: "Đúng rồi, còn chưa cảm ơn cô An đã thay tôi chăm sóc Lí Mộc, anh ấy tính khí bướng bỉnh, sau khi cùng bác trai gây gổ trở về đây, bác gái nhờ tôi chăm sóc, tôi nhất thời vô ý, cảm ơn cô An đã phí tâm."

Mấy câu này đúng là cầm thương đâm gậy giết người rồi. Thay cô ta chăm sóc? Bác gái nhờ cô ta? An Hảo đè xuống đôi mắt đang muốn trợn trắng kích động, cười đến không thể dịu dáng hơn: "Cọc gỗ là bạn trai của tôi, chăm sóc anh ấy là chuyện cần phải làm. Cô Tô là bạn từ nhỏ chơi chung với anh ấy, tôi mới phải cảm ơn cô trước đây đã thay tôi chăm sóc anh ấy!"

Nụ cười trên mặt Tô Tô lập tức cứng đờ, sắc mặt lạnh xuống: "Cô An là bạn gái* của anh ấy? À, sao lại khéo thế được, tôi là vị hôn thê của Thiết Mộc. Tôi lớn lên cùng anh ấy, người khác hiểu hắn tôi càng hiểu hơn, người khác không hiểu hắn, tôi cũng có thể hiểu** Không biết cô An quen biết hắn bao lâu rồi? Hiểu rõ hắn bao nhiêu đây?"

*có lẽ ý là ả Tô đang bóp méo nghĩa từ "bạn gái" của An công chúa

**không biết má này nói chuyện kiểu gì, câu cú lặp tới lặp lui

An Hảo tiếp tục mặt không biến sắc, mỉm cười: "Ơ, là sao? Tôi quen anh ấy không lâu, biết cũng không nhiều, chỉ có thể xác định một điều duy nhất là anh ấy thật yêu thích tôi mà thôi. Chẳng qua là tôi nghĩ, thời gian sau này còn dài, từ từ hiểu anh ấy cũng chưa muộn."

Tay Tô Tô đang đặt trên đầu gối không tự chủ mà nắm chặt, vẻ mặt đã mang theo nét giễu cợt: "À, hy vọng không lâu sau cô An còn có thể nói ra lời nói đầy khuyến khích như vậy. Hôm nay tôi còn chút việc, ngại quá phải đi trước, nói chuyện với cô An rất vui, hy vọng sau này có thể thường xuyên liên lạc."

- "Vậy cũng được, cô Tô đã vội thì hẹn gặp lại"

Tô Tô khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Nắm chặt tay, ngón giữa cơ hồ muốn găm vào thịt.

Cô giữ hắn 27 năm, cõi đời này không ai hiểu hắn hơn cô, không ai thương hắn hơn cô, không ai thích hợp gả cho hắn hơn cô, không ai cả!

Hết chương 16.
Bình Luận (0)
Comment