Godola Của Cô Ấy

Chương 3

“Tôi không phải cậu em nhỏ.” Đoàn Nguyên tức giận nói. 

Lâm An Xán để cái dĩa xuống, tay trái chỉ vào mình: “Năm nay tôi đã 25 rồi, cậu không phải em trai thì là cái gì?”

Đoàn Nguyên bất lực thở dài: “Cô đừng gọi tôi là cậu em nhỏ, gọi tôi là Đoàn Nguyên đi.”

Lâm An Xán nhún vai: “All right.”

Trong lòng Đoàn Nguyên cảm thấy khó chịu, cầm cốc nước bên cạnh một hớp hết nửa cốc. 



Sau khi ăn xong, Lâm An Xán chủ động xung phong rửa bát.

“Không cần đâu, cô cứ đi nghỉ ngơi đi, để tôi rửa là được rồi.” Đoàn Nguyên cầm bát, đổ hết đồ còn thừa vào trong túi rác rồi buộc túi lại mang ra cái thùng rác lớn bên ngoài. 

Làm sao Lâm An Xán có thể không biết xấu hổ ăn cơm miễn phí của người ta mà lại để người ta tự rửa bát được. Nhân lúc Đoàn Nguyên đi vứt rác, cô lập tức cầm bát đ ĩa đi rửa. 

Tay trái cầm đ ĩa dĩa của hai người, tay phải cầm bát salad đi vào phòng bếp. 

Trên đ ĩa còn dính một chút sốt cà chua, Lâm An Xán bị trượt tay, hai cái đ ĩa lập tức rơi xuống mặt đất. Cô đưa tay ra đỡ theo bản năng nhưng quên mất tay phải còn đang cầm một cái bát khác. 

Hai cái đ ĩa và một cái bát vỡ thành những mảnh nhỏ. 

Đoàn Nguyên vừa mới đi vào nhà lập tức nghe thấy tiếng đổ vỡ. 

Khóe miệng anh giật giật, chầm chậm đưa tay lên trước ngực. Đây là bộ bát đ ĩa anh mua xách tay từ Paris về, một bộ có giá trị lên đến vài nghìn đô đấy!

Lâm An Xán nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau, vừa xoay người lại đã nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Đoàn Nguyên, cô chỉ tay vào những mảnh nhỏ trên mặt đất, ngại ngùng nói: “Sao chúng nó lại thi nhau rơi xuống vậy chứ?”

Đoàn Nguyên nhắm mắt lại hít sâu một hơi, không đành lòng nhìn đống hỗn độn trước mắt. 

Lâm An Xán kiễng chân đi qua chỗ mảnh vỡ đến bên cạnh Đoàn Nguyên, vỗ vỗ vai anh, nói: “Không phải chỉ là bộ bát đ ĩa thôi sao? Nó đáng giá bao nhiêu tiền vậy? Để ngày khác chị mua lại cho cậu một bộ nha!”

Đoàn Nguyên cắn răng, nói: “Lâm An Xán, cô có thể bỏ qua cách biệt hai, ba tuổi giữa chúng ta được không?”

Lâm An Xán nhướng mày: “Đương nhiên là không rồi! Lúc cậu mới sinh ra thì tôi đã biết gọi bố mẹ rồi đấy.”

Cả người Đoàn Nguyên run lên. 

“Được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi, để tôi dọn cho.” Lâm An Xán ngồi xổm xuống nhặt mấy mảnh vỡ nhỏ. 

Đoàn Nguyên đang định ngăn cô lại thì nghe thấy tiếng cô hít khí. 

Ngón trỏ bị mảnh vỡ cửa phải, miệng vết thương rất sâu, chảy không ít máu. 

Đoàn Nguyên ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm An Xán, nhìn vào miệng vết thương của cô, theo thói quen mà cầm tay cô đưa vào trong miệng. 

Đầu ngón tay lập tức cảm nhận sự ấm áp, ẩm ướt. 

Cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi của Đoàn Nguyên chạm vào vết thương của mình, chuyển động nhẹ nhàng. 

Khoảng cách giữa hai người quá gần, hô hấp ấm áp quyện vào với nhau, phả vào khuôn mặt của đối phương. 

Xuất hiện một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong trái tim hai người. 

Trái tim Lâm An Xán lệch đi một nhịp, cô mở to mắt nhìn Đoàn Nguyên đang tập trung. 

Rõ ràng đây chỉ là một hành động bình thường nhưng Đoàn Nguyên lại làm nó một cách nghiêm túc, tốt bụng mà giúp cô cầm máu. 

Có lẽ là do khuôn mặt, chỉ cần có một vẻ ngoài đẹp đẽ thì làm cái gì cũng dễ dàng hơn. 

Một lúc sau, Đoàn Nguyên mới dừng lại, cầm tay cô nhìn, đã không còn chảy máu nữa. 

Khuôn mặt trắng trẻo của Đoàn Nguyên xuất hiện hai hàng ửng đỏ, lông mi không ngừng run rẩy, trông giống như cánh ve. 

“Tôi xin lỗi, tôi có thói quen xử lý vết thương như vậy nên quen thói…” Như cảm thấy mình giải thích chưa đúng trọng tâm, anh lại nói: “Tôi không có băng keo cá nhân, nếu không xử lý thì sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.”

Lâm An Xán không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn anh. 

Cô cảm thấy anh đang cố tình nhưng cô lại không nghĩ đây là một hành động phản cảm. 

Đoàn Nguyên bị cô nhìn chằm chằm thì sợ hãi, xoa xoa chóp mũi mình, nhỏ giọng nói: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.”

“Không sao đâu, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.” Lâm An Xán rụt tay lại: “Chỉ là…tôi có băng keo cá nhân mà…”
Bình Luận (0)
Comment