Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 10

Sau khi nhận được thông báo từ lão Bân, Tạ Kỳ Ngôn không dám chậm trễ nên rất nhanh đã có mặt tại văn phòng của cục trưởng Lâm.

Đợi Tạ Kỳ Ngôn ngồi xuống, cục trưởng Lâm mới từ tốn lên tiếng.

"Hàn Hân Đình không làm bậy chứ?"

"Không ạ!"

"Chú, nạn nhân có thân phận đặc biệt đúng không?"

Tạ Kỳ Ngôn không vòng vo. Trên đường đi, cô cũng đoán biết được việc cục trưởng Lâm yêu cầu mình quay về gấp như vậy nghĩa là ông dành sự quan tâm đặc biệt cho tình huống lần này.

"Nạn nhân là Từ Quang Kiệt, giáo sư của trường đại học Ngạo Tinh, danh tiếng của ông ấy ảnh hưởng rất lớn trong giới giáo dục. Những người làm trong giới quan chức hiện tại đều là học trò của ông ấy. Nên đặc khu trưởng và lãnh đạo thành phố đều rất quan tâm đ ến chuyện này."

"Tạ Kỳ Ngôn! Chú không muốn mạo hiểm hình ảnh của cảnh sát. Báo chí bây giờ như một đàn sói đói. Chỉ một lát nữa, báo chí sẽ nhanh chóng nhảy vào, canh chừng quá trình của cảnh sát chúng ta. Một li, chúng ta cũng không được xảy ra sơ sót. Chú không chịu thua đám phóng viên đó đâu, cũng không cho họ cơ hội chọc nguấy chúng ta."

"Chú à! Không cần biết nạn nhân là ai. Với cháu, dưới trướng pháp luật, ai cũng như nhau thôi."

"Nhưng cháu có thể đảm bảm với chú. Cháu sẽ xử lý mọi thứ theo trình tự. Nếu là án mạng, cháu tuyệt đối không bỏ qua."

"Có phát hiện dấu hiệu của phạm tội không?"


Không phải cục trưởng Lâm không nắm được tình hình, ông chỉ đang muốn tìm sự khẳng định đến từ Tạ Kỳ Ngôn.

"Không có! Nhưng nếu người nhà nạn nhân đồng ý, chúng cháu sẽ lập tức tiến hành."

"Người nhà nạn nhân đến rồi, họ nhất quyết không đồng ý nghiệm thi!" Cục trưởng Lâm thở dài.

"Nhưng thật sự cái chết của nạn nhân có rất nhiều nghi điểm, nếu không khám nghiệm, chúng ta rất có thể bỏ qua cơ hội bắt được hung thủ."

Từ trước đến nay, Tạ Kỳ Ngôn làm việc luôn nói đến bằng chứng, sự chắc chắn. Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Hàn Hân Đình cô lại bước qua quy tắc của mình.

"Vậy có nghi ngờ nào có thể khẳng định không?"

"Không có!" Tạ Kỳ Ngôn cúi mặt.

"Ngôn Ngôn!"

"Chú biết cháu là một cảnh sát rất nhiệt tình. Nhưng điều tra, có những trình tự buộc phải theo, nếu không hệ lụy nó để lại vô cùng lớn, không phải chỉ cho cháu mà còn cho cả cảnh cục này. Cháu là đội trưởng, cháu phải hiểu quy tắc là quy tắc. Cháu là cảnh sát, là con dân của pháp luật, là nói đến bằng chứng, cháu không được phá vỡ điều này."

Câu nói của cục trưởng Lâm khiến sức chịu đựng trong lòng Tạ Kỳ Ngôn như có thêm một gánh nặng. Hôm nay, cô chứng kiến sự kích động của Hàn Hân Đình.


Đây là lần đầu tiên cô thấy hình ảnh này, trong ánh mắt thoáng qua còn kèm theo tia giận dữ và bất lực. Một người luôn duy trì mong muốn tìm ra sự thật nhưng bị hai chữ "quy tắc" mà phải cúi đầu.

Tạ Kỳ Ngôn không phải không có trực giác đây là một vụ án mạng, nhưng trên vai cô là quân hàm của trọng trách, của kỷ luật, cô không thể làm khác.

Sự phân vân như cuộc chiến trong lòng khiến trái tim của Tạ Kỳ Ngôn cảm nhận như mình bị xé toạc. Cô muốn phản kháng nhưng cũng sợ hãi vượt quá nguyên tắc của chính mình.

"Cục trưởng! Người nhà nạn nhân đang làm ầm ở bên ngoài." Tiểu Cảnh hốt hoảng chạy đến văn phòng cục trưởng thông báo.

Lúc này, tại khu vực trung tâm, người có mặt đều là tổ viên tổ trọng án và đội pháp y, người nhà của Từ Quang Kiệt gồm con trai lớn Từ Hiểu Sung và con thứ Từ Hiểu Chí đang đòi bằng được việc mang thi thể của bố mình về nhà an táng. Tuy nhiên, họ lại gặp cản trở của cảnh sát khi không ký quyền trao trả thi thể.

"Mấy người có quyền gì mà giữ thi thể của bố tôi chứ?" Người đàn ông lớn tiếng quát, thân hình cao to, làn da rám nắng, trên khuôn mặt còn đậm nét phong sương, có lẽ là người bôn ba bên ngoài làm ăn. Anh ta là Từ Hiểu Sung.

"Nhưng chúng tôi chưa thể trao trả cho mọi người. Vẫn còn một số nghi điểm." Viên cảnh sát trình bày.

"Nghi điểm gì chứ? Mấy người tìm được dấu hiệu giết người à?" Nghe lời trình bày, Từ Hiểu Sung càng lúc càng kích động.

"Chúng tôi vẫn đang điều tra."


"Điều tra cái gì? Mấy người chứng minh được bố tôi bị giết sao? Mấy người có biết ông ấy là ai không hả?" Từ Hiểu Sung làm loạn. Tạ Kỳ Ngôn vẫn đứng từ xa quan sát.

"Anh à! Bình tĩnh." Từ Hiểu Chí lúc này lên tiếng, ánh mắt rưng rưng đau buồn đến người ngoài nhìn vào còn xót xa. Anh chậm chạp níu ấy tay áo của anh trai.

"Bình tĩnh cái gì chứ! Mày không thấy à? Bây giờ họ đòi khám nghiệm bố. Bố chết còn không được yên, làm sao mà bình tĩnh chứ?" Từ Hiểu Sung gào lên, ánh mắt hung hăng ném về phía cảnh sát.

"Bố tôi chết rồi! Người nhà đau lòng đến thế nào mấy người không biết sao? Chúng tôi chỉ muốn nhanh chóng đưa bố tôi về nhà. Mấy người ở đây đòi khám nghiệm, đòi mổ xẻ bố tôi. Mấy người không có tình người à?"

Từ Hiểu Sung thấy sự im lặng của đám cảnh sát, được nước làm tới, lao vào làm loạn, suýt nữa đẩy ngã một cảnh viên.

May là Từ Hiểu Chí gần đó, nhanh tay ngăn anh mình lại.

"Chúng tôi chỉ muốn đưa bố về nhà." Từ Hiểu Chí yếu ớt, đôi tay chắp lại như thế van xin.

"Hiện tại, chúng tôi chưa thể trao trả thi thể. Nhưng hai người có thể viết vào biên bản khiếu nại này, chúng tôi sẽ trình lên cấp trên xem xét. Nếu tồn tại nghi điểm, chúng tôi vẫn có quyền điều tra theo quy định." Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng dẹp loạn khi sức ép người nhà họ Từ áp bức lên các cảnh viên.

"Nhưng bố tôi..." Từ Hiểu Chí ngập ngừng, nước mắt chắn ngang câu nói hoàn chỉnh của anh.

"Chúng tôi có thể hứa với người nhà, không tùy tiện khám nghiệm." Tạ Kỳ Ngôn mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay của Từ Hiểu Chí đang bám vào mình như một lời đảm bảo.

Không mất nhiều thời gian, cảnh viên hướng dẫn người nhà họ Từ làm thủ tục nhận thân và viết vào biên bản khiếu nại cảnh sát. Khi họ rời đi, không khí trong phòng trọng án căng thẳng đến nghẹt thở khi cục trưởng Lâm hoàn toàn không đồng ý với cách giải quyết của Tạ Kỳ Ngôn.

"Tại sao không trao trả hả? Cháu tính làm khó cảnh cục chúng ta à?" Cục trưởng Lâm quát. Chưa ai từng thấy ông lớn tiếng với Tạ Kỳ Ngôn bao giờ. Đây là lần đầu tiên.


"Hàn Hân Đình! Cậu có chắc đây là vụ án mạng không?"

Hàn Hân Đình hiểu được ánh mắt kiên định đó của Tạ Kỳ Ngôn, ánh mắt của sự tin tưởng. Tạ Kỳ Ngôn có thể hoài nghi về con người của Hàn Hân Đình, nhưng thứ mà cô tin tưởng nhất chính là công lý trong ánh mắt của Hàn Hân Đình. Điều mà cô đã nhìn thấy khi Hàn Hân Đình thực hiện vụ án trước.

"Có!" Hàn Hân Đình nhanh gọn đáp ứng, giọng nói chắc chắn.

"Cục trưởng! Cháu biết có những cái sẽ không thể thay đổi được. Sự thật cũng vậy." Tạ Kỳ Ngôn quay sang nhìn cục trưởng Lâm, ánh mắt tràn đầy ngọn lửa quyết tâm.

"Tạ Kỳ Ngôn!" Là học trò cưng của đặc khu trưởng, thành tích xuất sắc muôn phần, lại được đánh giá cao từ tổng bộ, cục trưởng Lâm không ngờ rằng có ngày người quy luật thép như Tạ Kỳ Ngôn cũng cố chấp nói những lời này.

"Bệnh nhân là chết trên giường cấp cứu, không phải bị hại do mưu sát. Lấy cái gì chứng minh chứ? Cả bệnh viện cũng phỏng đoán đây là tai nạn ngoài ý muốn. Cháu muốn giữ, giữ cái gì chứ?" Cục trưởng Lâm nóng giận.

"1 ngày! Xin chú cho cháu 1 ngày. Nếu trưởng khoa Hàn có thể chứng minh được đây là án mạng, chúng ta sẽ lập tức xin khám nghiệm." Tạ Kỳ Ngôn biết rằng đang khơi lửa giận trong lòng cục trưởng nhưng cô vẫn phải kiên trì.

"Nếu không thì sao? Sếp Tạ, cháu sẽ làm gì?" Cục trưởng Lâm gằn giọng, tỏ ý không hài lòng. Làm sao tiếp tục trì hoãn thêm 1 ngày? Làm sao thuyết phục được người nhà nạn nhân và nói chuyện với báo chí?

"Cháu sẽ chịu kỷ luật."

Câu nói chốt hạ của Tạ Kỳ Ngôn khiến toàn bộ cảnh cục Ưu Đàm bất ngờ. Họ không thể tin một người nói bằng chứng, nói quy tắc như Tạ Kỳ Ngôn lại có bước đi táo bạo như vậy.

Họ càng không thể ngờ trên vai Tạ Kỳ Ngôn dù gánh bao nhiêu trọng trách, bao nhiêu xiềng xích vẫn không vì tham úy danh lợi đó mà ngại ngần trong con đường theo đuổi chính nghĩa khó khăn.

Hành động của Tạ Kỳ Ngôn làm các tổ viên tổ trọng án vừa kính nể cũng vừa cảm thấy trái tim công đạo trong lòng mình thức tỉnh mãnh liệt.

Bình Luận (0)
Comment