Cao Tiểu Hưng không tránh né nổi nữa, bởi vì đùi phải anh ta đang rút về rồi, nếu như giờ lại đá ra thì không đủ lực, nhưng nếu tiếp tục rút về thì lại sợ bị Ngưu Đại Tráng đá gãy chân. Anh ta bị ép đến mức không còn cách nào khác, khom lưng nắm chặt hai tay đập xuống đầu Ngưu Đại Tráng, dùng cách đánh lấy mạng đổi mạng.
Ngưu Đại Tráng còn tinh ranh hơn cả chuột, sao không bết được cái lợi cái hại trong này, nên cậu ta dùng sức đập mạnh xuống mặt sàn đấu, thân thể tăng tốc đá thẳng vào chỗ đũng quần của Cao Tiểu Hưng.
Mẹ nhà nó chứ, mọi người ngồi dưới khán đài thấy cách đánh này của Ngưu Đại Tráng đều không kìm được khép chặt hai chân mình. Một cú đá này sẽ khiến người ta tuyệt hậu luôn đó!
Cao Tiểu Hưng ở trêи sàn đấu đã tức giận đến mức trán nổi gân xanh. Anh ta không ngờ mình chỉ hơi sơ ý một chút đã để tên lùn này áp sát vào phần dưới của mình, lại còn chuyên tấn công vào những chỗ hiểm nữa. Nếu anh ta không muốn bị đá thành thái giám thì chỉ còn một cách duy nhất, anh ta gắng sức ngửa người ra sau, cuối cùng không trụ được ngã ngồi xuống mặt sàn đấu.
Cứ thế hai chân của Cao Tiểu Hưng vừa lúc duỗi ra, anh ta lập tức dùng đấu gối tấn công vào ngực Ngưu Đại Tráng, hai cánh tay anh ta cũng vung lên, nương theo đà ngửa người ra sau bắt được hai chân của Ngưu Đại Tráng.
Cao Tiểu Hưng lập tức biến bị động thành chủ động, đòn này cũng vượt qua sức tưởng tượng của những người đang xem thi đấu.
Ngưu Đại Tráng thấy đòn tấn công của mình bị đối thủ hóa giải, không những thế lại còn bị đẩy vào thế yếu, nhưng cậu ta không khiến cái biệt danh Ngưu chuột nhắt của mình thất vọng, vội vàng uốn người nhào lộn một cái trêи không trung, biến thành tư thế đầu dưới chân trêи, còn đầu của cậu ta nhắm thẳng vào mũi Cao Tiểu Hưng lao mạnh tới.
Chiêu này của Ngưu Đại Tráng giống y như chiêu vừa nãy của A Uy, định dùng đầu tấn công mũi của đối thủ.
Cao Tiểu Hưng bị kϊƈɦ thích đến nỗi đang chửi thầm má nó rồi. Cái tên trước mắt này đâu phải tên lùn mà ban nãy mình khinh thường, cậu ta sắp biến thành người biết bay rồi. Cao Tiểu Hưng không làm cách nào né tránh được chiêu này nên đành phải quay mặt sang một bên, dùng đầu mình tiếp xúc thân mật với đầu Ngưu Đại Tráng.
“Rầm” một cái, Cao Tiểu Hưng bị đập ngất nằm lăn ra mặt sàn đấu, mà Ngưu Đại Tráng cũng không khá hơn chút nào, cậu ta cũng ngất xỉu nằm bẹp trêи sàn đấu...
Cả khán đài lại cười phá lên lần nữa, ngay cả người luôn dịu dàng nền nã như Thái Phụng cũng không nhịn được che miệng cười khanh khách.
Gần mười giây trôi qua, Ngưu Đại Tráng và Cao Tiểu Hưng mới bò dậy được.
Hai người đó người ngẩng đầu lên người cúi đầu xuống, trợn mắt nhìn nhau, có cảm giác muốn cắn chết tươi đối thủ của mình.
Sau đó Ngưu Đại Tráng lại bắt đầu chạy quanh sàn đấu, còn Cao Tiểu Hưng cũng giơ chân đá mạnh. Hai người đó đều bị chuyện vừa nãy làm cho giận dữ, không thèm giữ ý nữa.
Ngay lúc Ngưu Đại Tráng bất ngờ đánh trúng chân trái Cao Tiểu Hưng, cậu ta cũng bị Cao Tiểu Hưng đá bay ra ngoài.
Cao Tiểu Hưng không đuổi theo Ngưu Đại Tráng ngay lập tức mà lại ôm đùi mình kêu rêи, nhìn cậu ta là biết cú đánh vừa nãy đau đến mức nào.
Còn Ngưu Đại Tráng bị đánh cho tơi tả, thấy cậu ta vừa bò dậy vừa nhăn mặt suýt xoa là biết cũng bị thương không nhẹ.
Một lát sau, hai người đó lại lao vào nhau cùng một lúc, trận đấu này không thể so với sự máu me trong trận của Đường Khuê và A Uy, khiến cho khán giả ngồi dưới cười liên tục.
Thời gian trôi qua, hai trận đấu trêи sàn đấu khác đã quyết định được thắng thua và thay người đấu tiếp rồi, nhưng Ngưu Đại Tráng và Cao Tiểu Hưng tốn quá nhiều thể lực nên tốc độ tấn công chậm đi rất nhiều.
Cuối cùng Ngưu Đại Tráng ăn một cú đá trúng ʍôиɠ của Cao Tiểu Hưng, dùng nó đổi lấy cơ hội phá vỡ lớp phòng thủ vững chắc của anh ta, ôm chặt lấy một chân của Cao Tiểu Hưng.
Ngưu Đại Tráng liên tục dồn sức xuống hai chân, đẩy thân hình cao lớn của Cao Tiểu Hưng lui về sau hơn hai mét, cách đó không xa chính là mép sàn đấu. Xem ra cậu ta định nhân cơ hội này đẩy Cao Tiểu Hưng xuống khỏi sàn đấu, kết thúc trận đấu giữa hai người có vóc dáng chênh lệch quá xa này.
Sao Cao Tiểu Hưng lại không nhìn ra ý đồ của Ngưu Đại Tráng chứ? Anh ta lấy chân phải làm trụ, lùi lại một bước chặn đà tiến của Ngưu Đại Tráng, nhanh chóng vung tay đấm thẳng xuống đầu của cậu ta.
Ngưu Đại Tráng không dám chủ quan, vội vàng xoay tròn quanh chân Cao Tiểu Hưng, đang từ ôm đùi anh ta chuyển thành đứng sau anh ta, sau đó ngửa người ra sau, định làm một cú vật qua đầu với Cao Tiểu Hưng.
Nhưng vì vóc dáng hai người chênh lệch nhau quá nên Ngưu Đại Tráng không thể vật Cao Tiểu Hưng qua đầu được, chỉ có thể lay lay thân thể anh ta một chút, khiến anh ta lảo đảo suýt nữa thì ngồi xuống đầu Ngưu Đại Tráng.
Ngưu Đại Tráng cũng quyết tâm, đang ôm đùi Cao Tiểu Hưng bèn đổi sang ôm ngang người anh ta, nhìn giống như kiểu ôm Cao Tiểu Hưng không nỡ buông tay.
Ngay giây phút Cao Tiểu Hưng không trụ được nữa, ngã ngồi xuống sàn, không thể khống chế được hành động, Ngưu Đại Tráng liền ôm người nhảy một cái, nhảy từ trêи sàn đấu xuống. Do sức nặng của thân thể nên cậu ta cũng lôi theo cả Cao Tiểu Hưng cùng rơi xuống với mình.
Mọi người thấy hai chân Ngưu Đại Tráng sắp chạm đất trước, ai dè cậu ta bỗng nhiên dồn sức vào hai tay, đập vào người Cao Tiểu Hưng để bật lên trêи. Đến lúc này cậu ta mới chịu buông cánh tay vẫn ôm chặt Cao Tiểu Hưng từ nãy đến giờ, sự linh hoạt và sức lực mạnh mẽ này, thật chẳng kém gì một con chuột nhắt.
Thấy hai tay Ngưu Đại Tráng sắp bám được vào mép sàn đấu, chỉ cần dùng lực một chút là có thể trèo lên, Cao Tiểu Hưng tự biết mình đã thua nhưng lại không muốn tha cho kẻ khiến mình thua cuộc là Ngưu Đại Tráng! Hai tay anh ta bỗng nhiên vươn ra chộp trúng hai chân Ngưu Đại Tráng, dùng sức kéo mạnh cậu ta xuống theo mình.
Hai tiếng “Rầm” vang lên, Cao Tiểu Hưng và Ngưu Đại Tráng đều rơi xuống đất.
Trọng tài vội vã tách đám khán giả ra để chạy tới, phát hiện trêи người hai người đó cũng không có bao nhiêu vết thương, chẳng qua là do mệt quá nên không thể đứng dậy được mà thôi. Trọng tài lại lắc đầu đầy bất đắc dĩ, tuyên bố kết quả trận đấu: “Ngưu Đại Tráng và Cao Tiểu Hưng rơi khỏi sàn đấu cùng một lúc nên tôi tuyên bố trận này có kết quả hòa.”
Trọng tài vừa nói xong, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đám khán giả ngồi trêи khán đài vừa cười vừa liên tục reo hò khen trận này rất hay, rất đặc sắc.
Lúc tôi đỡ Ngưu Đại Tráng đang nằm im không nhúc nhích nổi trêи đất lên, cậu ta cũng cảm thấy hơi hơi xấu hổ, sau đó mới mệt mỏi nói: “Các anh chị em à, em xin lỗi, em thật sự không có cách nào đánh lại cái tên to cao như cột điện ấy nên chỉ có thể dùng cách dở tệ này kéo anh ta xuống đài chung với mình thôi.”
Câu nói đó của Ngưu Đại Tráng khiến cho ông lão nhỏ con buồn cười, ông ta duỗi bàn tay già nua ra xoa xoa đầu cậu ta, an ủi: “Nhóc con làm tốt lắm, tôi biết cậu đã cố gắng hết sức rồi. Có thể đánh hai trận hòa với người của nhà họ Đường khiến tôi thấy cực kì vui mừng. Cậu và A Uy đều giỏi lắm, sau khi về tôi nhất định có thưởng lớn cho hai cậu!”