Gọi Hồn

Chương 58

“Đây là thủy thi lông xanh à, sao có thể như vậy được? Sao trong nước lại có thứ này được?” Một học trò của nhà họ Tống kinh ngạc kêu lên.

Một thành viên thuộc nhóm vớt xác của nhà họ Đặng thì khinh thường rêu rao: “Tôi nói này, mắt cậu nhìn kiểu gì vậy? Đây rõ ràng là thuỷ thi lông xanh, là thi thể đã tích tụ ở sông hồ, xác chết bị biến đổi nghiêm trọng mới trở thành như vậy.”

“Đúng vậy đúng vậy! Trước kia tôi có nghe người già trong nhóm nói, nó vô cùng hung dữ và chuyên ăn thịt, trốn trong rong rêu để tìm cơ hội ăn mấy con tôm cá bơi qua lại, không ngờ hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi, lại bị mấy tên nhóc vô dụng của nhà họ Trương vớt lên!” Một chàng trai đầu trọc liên tục nói.

“Thực ra thuỷ thi lông xanh không thường thấy đâu, điều kiện để hình thành nên chúng hà khắc hơn là cương thi, cũng vì vậy mà chúng hung ác hơn cương thi nhiều, nhưng khi chúng đã ra khỏi mặt nước thì chỉ như con hổ không còn răng, dễ đối phó hơn nhiều!” Đường Phi Yến thế mà lại lần đầu tham gia vào nhóm giải thích cho mọi người.

Trong lúc nói chuyện, đôi chân của thuỷ thi lông xanh bắt đầu đạp loạn xạ lên, đạp thẳng vào một vài đá vụn ở bên bệ đá khiến chúng rơi xuống.

Dọa cho mấy đứa nhóc đang đùa giỡn ở phía dưới đến nhanh chóng trốn đi, đến dụng cụ vớt xác của mình cũng không thèm quan tâm.

Miếng bùa vàng thứ hai lại bị thuỷ thi lông xanh giấu đi, bây giờ tôi mới biết sức lực của nó lớn đến kinh người như vậy, làm gì nhẹ nhàng như bà cô Đường Phi Yến kia nói.

Cọc gai dầu bị thuỷ thi lông xanh lắc lư đến ngày càng dữ dội, sau đó phát ra tiếng cót két, tôi đang lo nếu cọc mà không chắc chắn sẽ bị gãy mất.

Đúng là lo chuyện gì thì chuyện đó sẽ đến, cọc gai dầu đang treo ngược thuỷ thi lông xanh đột nhiên rắc một tiếng đứt ra ở giữa.

Thuỷ thi lông xanh cũng bỗng chốc rơi xuống dưới, may mà vẫn còn dây dẫn hồn buộc vào cổ nó, nó mới không rơi xuống sông, mà ngược lại nó đánh từng cái vào ngọn đá to lớn nhô ra, khiến vô số đá vụn rơi xuống.

Đường Phi Yến đứng ngay chéo phía dưới tôi, ngẩng đầu quan sát, nhìn vô cùng rõ ràng tình trạng của thuỷ thi lông xanh, mím môi châm chọc với giọng điệu lạnh như băng: “Tên nhóc khờ khạo kia, anh rốt cuộc có thể đối phó với cái thuỷ thi lông xanh đó không? Không được thì để tôi!”



Câu nói này của Đường Phi Yến khiến tôi tức đến muốn xuống dưới đó bóp chết cô ta. Cô tưởng là đang đối phó với một con mèo hay con chó sao! Khiến ông đây tức chết đi được, tôi sẽ bỏ miếng bùa vàng trêи người thuỷ thi lông xanh ra, rồi ném sống nó xuống bây giờ!

Mặc dù trong lòng tôi tức Đường Phi Yến, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy dây dẫn hồn. Đây là xác chết đầu tiên mà ông đây vớt đấy, mặc dù có hơi hung dữ nhưng dù sao cũng tốt hơn mấy người không vớt được gì cả.

Lúc này, Lý Nhị Bảo đã kϊƈɦ thích miếng bùa vàng thứ ba, người nhanh chóng nằm lên bệ đá, cổ tay run một cái, bùa vàng dán đúng đầu của lên thuỷ thi lông xanh.

Trong phút chốc, bùa vàng liền bùng cháy lên, ngọn lửa nóng cháy đến mức khiến thuỷ thi lông xanh co giật, lực rơi cũng giảm đi nhiều.

Nhưng một giây sau, đống tóc dài màu xanh ở sau lưng thuỷ thi lông xanh thế mà lại tự nhúc nhích, giống như sống mà cuộn lên trêи, chỉ là sức lực để thở đã bao bộc cả bộ não lại, muốn dập tắt ngọn bùa hoả đó.

Lý Nhị Bảo hét lớn một tiếng, nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp lấy ra một miếng bùa vàng từ trêи người Đường mập, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Bùa vàng trêи người anh mập chắc là sẽ dùng tốt!”

Khiến Đường mập tức đến thiếu chút nữa quên mất bấm tay niệm chú.

Lần này mục tiêu mà Lý Nhị Bảo vứt bùa vàng vào là đống tóc dài màu xanh đang không ngừng nhúc nhích kia.

Trong phút chốc, lại có một đám lửa cháy lên từ đám tóc dài màu xanh của thuỷ thi lông xanh. Những đám lửa này lại không giống với đám lửa lúc nãy, bởi vì nó tỏa ra ánh lửa màu xanh, giống như ma trơi cháy trong đám xương vậy, toả ra từng vòng ánh sáng màu xanh lá.

Nhưng điều khiến tôi không ngờ đó là mái tóc dài bị ánh lửa xanh trông có vẻ không nóng lắm thiêu đốt lại phát ra tiếng lách tách, thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Một mùi hôi thối khó ngửi bay lên trêи, khiến tôi bị nghẹt đến gần như không thở nổi, chỉ có thể dùng tay áo che mũi lại, may mà thuỷ thi lông xanh không còn giãy dụa kịch liệt như lúc nãy nữa, cọc cũng ổn định hơn nhiều.

Không lâu sau, mái tóc dài màu xanh của thuỷ thi lông xanh đã bị thiêu đốt đến không còn gì, chỉ còn lại một cái xương sọ trụi lủi. Lúc này, nó giống như đã mất hết sức lực, mềm nhũn nằm bên vách đá không động đậy gì nữa, màu sắc trêи thi thể cũng nhanh chóng trở nên nhạt đi.



Lông tơ màu xanh trêи người thi thể tập trung vào miếng bùa vàng trước ngực, nhanh chóng lui xuống tứ chi, sau đó thi thể giống như sôi sục lên, tỏa ra từng làn khói lớn màu trắng, thi thể vốn đang phồng cũng nhanh chóng xẹp xuống, cuối cùng từ từ trở thành một thi thể như bình thường.

Lý Nhị Bảo thở ra một hơi thật dài, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Thật là hù chết tôi mà, sao chúng ta lại may mắn thế này? Lần đầu tiên đã vớt được một thuỷ thi lông xanh lên, may mà thời gian nó biến lại thành thi thể bình thường không lâu, nếu không thì chỉ dựa vào mấy miếng bùa vàng này của tôi thì thật sự không chế ngự được nó. À đúng rồi anh mập, miếng kia của anh là bùa gì vậy? Thật hữu dụng với mấy thuỷ thi màu xanh này đấy!”

Đường mập thở hổn hển dựa lên vách đá, miệng không ngừng niệm chú ngữ, bởi vì đã mất đi sự khống chế của anh ta, con hạc giấy bay nhảy trước đó cũng đáp xuống mặt nước, sau đó lại bị dòng nước chảy xiết trôi đến không thấy bóng dáng.

“Thằng nhóc cậu còn mặt mũi mà nói sao, có biết miếng bùa nhăn rách mà cậu dùng lúc nãy trị giá mười ngàn tệ một miếng trêи thị trường không hả! Cứ như vậy mà bị thằng nhóc cậu lãng phí, thật là táng gia bại sản mà!” Đường mập vừa mới niệm xong thì lập tức mắng nhiếc.

“Nếu không thì làm sao anh mập lại là tấm gương để tôi học tập chứ!” Lý Nhị Bảo mau chóng lấy lòng Đường mập, nếu không lỡ bắt anh ta đền tiền thì lớn chuyện rồi.

Vẻ mặt Đường mập đắc ý, nhếch mép khoe khoang: “Xem như tên nhóc cậu hiểu chuyện, nếu không phải là do Bàn Gia đây dùng thuật pháp để áp chế, thì thuỷ thi lông xanh này đã ra oai rồi, cậu không thấy bốn cây nhang lúc nãy đốt nhanh thế nào à? Khiến Bàn Gia tôi mệt muốn chết rồi!”

Nghe Đường mập nói, tôi mới chú ý đến bốn cây nhanh vốn cắm trong khe đá đã hoàn toàn cháy hết, trêи mặt đất còn có một vũng nước, xem ra lúc đó đúng là hung dữ như Đường mập nói, may mà hai người bọn họ phối hợp khá ăn ý, không xảy ra sơ sót gì.

Tôi cũng không phải là người không biết tốt xấu, mau chóng gật đầu cảm ơn Đường mập và Lý Nhị Bảo: “Vất vả rồi hai người anh em, mau nghỉ ngơi một chút đi, việc tiếp theo cứ giao cho tôi.”

Nói xong, hai tay tôi dùng sức, cố gắng kéo dây dẫn hồn cùng cọc gai dầu đã đứt một nửa lên, thuỷ thi lông xanh kia đã rũ xuống bên chân tôi, sau đó tôi dùng sức một cái, nâng thẳng nó lên đây.

Tôi lấy một đôi găng tay cao su từ trong ba lô đeo vào, rồi mới cởi dây dẫn hồn quấn quanh cổ thuỷ thi lông xanh.

Lý Nhị Bảo giống như đột nhiên nghĩ ra gì đó, giựt lấy dây dẫn hồn trong tay tôi, sau đó tìm một cách cẩn thận, cuối cùng tìm thấy một cái chuông dẫn xác ở dưới cằm của thuỷ thi lông xanh…
Bình Luận (0)
Comment