Gọi Hồn

Chương 9

Trong lúc người dân trong thôn không nói gì nữa thì tiếng bốc thuốc của dì Hồ phát ra tiếng động, cuối cùng thì rót chén thuốc giống như của Mạnh Tam Quỷ vào miệng Nhị Cẩu.

Sau đó mặt của dì Hồ căng thẳng thở dài, Nhị Cẩu và Mạnh Tam Quỷ đều bị chung một bệnh, đều là bị tà ma mê hoặc thần trí, lúc này cũng không có cách chữa khỏi, chỉ có thể chậm rãi nghĩ cách mà thôi.

Người nhà của Nhị Cẩu vừa nghe thì tức khắc bùng nổ, từng người quát mắng, yêu cầu tôi cho bọn họ một câu trả lời hợp lý.

Phải biết rằng người sống trêи núi vốn dĩ không giàu có, các hộ gia đình thời gian qua đều sống túng thiếu, nếu như phải chăm sóc một bệnh nhân không thể tự lo cho bản thân thì sợ rằng cũng không thể nào qua nổi cuộc sống này, cho nên người nhà của Nhị Cẩu sẽ không bỏ qua.

Trưởng thôn cũng hiểu rất rõ chuyện này nên ông không cản người nhà của Nhị Cẩu lại.

Nhưng lòng tôi thầm sinh ra một ý nghĩ cổ quái, sợ rằng việc này không liên quan đến việc Mạnh Tam Quỷ cào trầy Nhị Cẩu cho lắm, bởi vì trước đây khi chú hai cắn mấy đứa trẻ thì sau khi băng bó cũng không xuất hiện tình huống này, đáng hoài nghi nhất là nồi thịt mà Mạnh Tam Quỷ hầm, có thể là Nhị Cẩu cũng ăn trộm thịt nên biến thành dáng vẻ như Mạnh Tam Quỷ.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, thịt mà Mạnh Tam Quỷ hầm là của nhà tôi, là tại tôi không xử lý tốt nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay, nói cho cùng thì tôi cũng có một phần trách nhiệm, nếu chuyện đã xảy ra thì tôi sẽ không trốn tránh, cũng không đùn đẩy trách nhiệm.

Nghĩ vậy, tôi hét to với người nhà của Nhị Cẩu: “Nếu mọi người cho rằng chuyện Nhị Cẩu bị thương có liên quan đến tôi, mà Lưu Hổ tôi đây cũng không phải người không biết đúng sai, như vậy ngày hôm nay tôi liền nói thế này, sau này để tôi chăm sóc Nhị Cẩu, mãi cho đến khi anh ta hết bệnh mới thôi, nếu như bệnh của anh ta vẫn không được trị hết thì tôi cũng bằng lòng chăm sóc anh ta cả đời, nếu như thế mà mọi người vẫn chưa hài lòng, còn muốn ngang ngược thì Lưu Hổ tôi đây một mình tiếp hết.”

Lúc tôi nói thì trêи người toát ra một chút hơi thở hung hãn của người miền núi nên đã trấn áp được người nhà của Nhị Cẩu, cuối cùng bọn họ liền nói thầm, chị dâu cả của Nhị Cẩu chống nạnh nói: “Mọi người đều nghe được, không phải nhà bọn tôi muốn lừa dối Lưu Hổ, là chính cậu ta thừa nhận phải chăm sóc thằng hai nhà bọn tôi cả đời, hy vọng bà con thân thích là chứng để ngừa thằng nhãi này lật lọng.”

Chị dâu cả của Nhị Cẩu vừa nói xong thì đoàn người dường như tức khắc bùng nổ, cho dù là ai thì cũng nhìn ra hôm nay tôi bị thua thiệt, nhưng không ai lại muốn ra mặt vì sợ đắc tội người khác.



Nếu chuyện đã đi đến nơi này thì thôn trưởng cũng không thể nói gì hơn, huống hồ người trong thôn cũng không nguyện ý làm chuyện vô nghĩa, cuối cùng thì chống gậy ra khỏi đoàn người, theo sát phía sau là người nhà của Nhị Cẩu, động tác của bọn họ cũng xem như là nhanh chóng, có vẻ là định mang Nhị Cẩu đang hôn mê bất tỉnh đến nhà của tôi.

Mà tôi chỉ có thể hy vọng vào dì Hồ, chỉ có dì ấy mới có thể giúp tôi tìm xác của Kha Phàm, sau đó nghĩ biện pháp hóa giải oán khí trêи người cô ấy, lúc đó mới có thể trị hết tà bệnh của Nhị Cẩu cùng Mạnh Tam Quỷ.

Khi tôi rời khỏi nhà của dì Hồ thì lòng đã nguội, tuy dì ấy cũng cảm thấy mấy chuyện xảy ra liên tiếp gần đây rất không bình thường nhưng lại không thể nghĩ cách giải quyết, chỉ là căn dặn tôi mau chóng tìm được xác của Kha Phàm, bởi vì thời gian của tôi còn lại không nhiều lắm.

Tôi cũng không biết là mình về đến nhà như thế nào, trong đầu đều là chuyện của Kha Phàm, thật hy vọng mình chưa từng gặp cô ấy, nếu vậy thì chú hai cũng không chết, mà tôi cũng không rơi vào hoàn cảnh tính mạng ngàn cân treo sợi tóc này, phải biết rằng nếu ngày mai lại không tìm được xác của cô ấy, không thể hóa giải oán khí hận thấu xương này thì tôi cũng sẽ bị lệ quỷ xé tan tành, mà hai người nửa chết nửa sống trong phòng tôi cũng không thể tránh khỏi kết cục như vậy.

Mới vừa vào sân tôi đã bị đánh tỉnh, mẹ tôi cầm chổi quét giường quất tôi, bộ dạng này xem ra là bị tôi làm tức điên.

“Thằng nhóc con nhà anh có bản lĩnh quá nhỉ? Cõng Tam Quỷ về rồi chưa đủ hay sao mà còn mang thằng Nhị Cẩu nửa chết nửa sống về, thật đúng là xem chúng ta thành nhà giàu à? Thực sự là muốn mẹ cùng ba mày đi xin ăn sao?” Mẹ tôi đánh một hồi cũng không thấy tôi mang Nhị Cẩu cùng Mạnh Tam Quỷ đi thì liền ngồi dưới đất gào khóc.

Mặc dù ba tôi đứng đầu một nhà nhưng ông ấy vẫn không thể thoát khỏi tư tưởng đã ăn sâu vào tiềm thức như thế này, biết trong nhà không thể chứa hai người nữa nên hoàn toàn chấp nhận cách làm của mẹ tôi.

Tôi không dám kể chuyện Kha Phàm biến thành lệ quỷ tìm tôi lấy mạng cùng với việc sợ rằng mình chỉ còn một ngày để sống cho ba mẹ, sợ bọn họ không chịu nổi đả kϊƈɦ vì mất con…

Tuy lòng tôi chịu uất ức nhưng lại không có cách nào nói với ba mẹ, biết có tốn nước miếng cũng không thể khuyên bọn họ nên tôi chỉ có thể yên lặng chịu đựng, cuối cùng tôi thở ra một hơi thật dài, quỳ trêи mặt đất dập đầu với hai người ba cái, xem như báo đáp công ơn dưỡng ɖu͙ƈ của bọn họ.

Khi tôi mang Mạnh Tam Quỷ cùng Nhị Cẩu đến nhà chú hai thì trời đã tối hẳn, mỗi nhà sau khi thấy hai kẻ xin cơm thì liền đóng cửa đi ngủ, bởi vì không ai muốn bỏ tiền ra cả.



Mạnh Tam Quỷ vẫn si ngốc ngơ ngác như cũ, Nhị Cẩu thì tỉnh lại nhưng cũng giống như Tam Quỷ, đừng nói là tôi mà ngay cả chính mình thì anh ta cũng không nhớ rõ là ai.

Lúc đầu tôi bị hành hạ đến nỗi không muốn làm gì hết, nhưng vì hai tên ngốc có thể khôi phục mà tôi vẫn kiên trì làm chút gì đó để ăn, lăn lộn một phen thì trời đã không còn sớm, lúc tôi đang ngủ thϊế͙p͙ đi thì bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.

Tôi tức giận ra khỏi phòng, không biết là ai gõ cửa lúc hơn nửa đêm, nếu như không có chuyện gì gấp thì tôi phải đánh người đó một trận mới được.

“Được rồi, đừng đập nữa, cửa cũng bị anh đập bể.”

Tôi không nhịn được quát lên nhưng tiếng đập cửa vẫn không ngừng.

“Đồ khốn, mày vẫn chưa xong à?”

Mắng xong tôi chợt mở cửa ra nhưng bên ngoài trống rỗng, một bóng người cũng không có, tôi lại bước hai bước nữa nhưng cũng không thấy ai, tức khắc tôi thấy lạnh cả người, chẳng lẽ là Kha Phàm…

Nghĩ tới đây tôi không còn có dũng khí đứng ở trêи đường, định xoay người chạy thì thấy hai cái dấu tay đầy máu trêи cửa chính.

Lần nữa gặp phải chuyện quỷ dị như vậy làm ta sợ đến kinh hồn bạt vía, tôi kêu lên một tiếng rồi té xuống đất, muốn đứng lên nhanh trở về nhà nhưng bắp chân như bị chuột rút, có làm thế nào cũng không đứng nổi.

Cuối cùng tôi không biết mình bò lên giường thế nào, kéo chăn trùm kín đầu, mặc cho người ngoài cửa có gõ thế nào thì cũng không có can đảm đi nhìn…
Bình Luận (0)
Comment