Gục Trước Dịu Dàng

Chương 70

Buổi tối, Tư Họa về đến nhà, hiếm khi nhìn thấy con gái an tĩnh, trật tự ngồi ở bàn viết chữ, học tiếng Anh. 

Lớp ngoại khóa tiếng Anh cho trẻ con đều dạy một số từ vựng đơn giản, bây giờ Tiễu Tiễu đã có thể đọc thuộc được phần lớn từ vựng về màu sắc và động vật. 

“Mẹ, mẹ hỏi con đi.” Tiễu Tiễu chủ động đưa quyển sách tiếng Anh vào trong tay mẹ, để cô tìm từ hỏi ngẫu nhiên.

Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ tự tin với chính mình, Tư Họa cười, cầm quyển sách tiếng Anh lên, ngẫu nhiên chọn từ vựng, Tiễu Tiễu trả lời đúng hết. 

“Rất tốt.” Cô không ngần ngại bật ngón tay cái lên, dành cho con gái một lời khen. 

“Mẹ ơi, mẹ.” Tiễu Tiễu lập tức để sách sang bên cạnh, ánh mắt ngập tràn sự mong đợi nhìn cô: “Đạt 100 điểm thì có thưởng không ạ?” 

Theo cách hiểu của Tiễu Tiễu, trả lời đúng hết đồng nghĩa với việc đạt được 100 điểm. Mỗi lần đạt 100 điểm, bố mẹ đều sẽ thưởng cho cô bé. 

Giờ Tư Họa mới hiểu ra, thì ra con gái gài bẫy cô để vòi phần thưởng đây mà. 

Cô đoán con gái lại nhìn trúng một món đồ chơi mới nào đó nên sử dụng sự khôn vặt để bọn họ mua cho, chuyện này cũng không vấn đề gì, tâm trạng Tư Họa đang tốt nên thuận theo tâm tư bé nhỏ của con gái hỏi: “Tiễu Tiễu muốn được thưởng gì nào?” 

“Tiễu Tiễu muốn một ngôi nhà thật to.” Cô bé vươn tay vẽ một vòng tròn thật lớn trong không trung. 

Tư Họa rất ngạc nhiên. 

Sau khi hỏi kỹ mới biết, là muốn tặng cho một người bạn nhà ở cách trường rất xa. 

Trẻ con không hiểu rõ giá trị của một căn nhà, đặc biệt là Tiễu Tiễu. Con bé chỉ biết nhà mình có rất nhiều ngôi nhà đẹp, đủ để chia cho các bạn vào ở. 

“Tiễu Tiễu, nhà không thể tùy tiện tặng được đâu.” Nếu như sau này con gái cứ nhìn thấy một người đáng thương là muốn tặng nhà, vậy thì không được. 

“Mẹ ơi, Trần Mặc rất đáng thương, phải đi rất xa để đi học, quần áo đều ướt luôn rồi.” Lời của Tiễu Tiễu ngắt quãng từng câu, mỗi câu đều là trọng điểm. 

“Mỗi người chúng ta đều có gia đình của riêng mình, Trần Mặc cũng muốn được về nhà sống cùng bố mẹ mình đó.” Tư Họa nỗ lực thuyết phục con gái, nhưng Tiễu Tiễu vẫn vì chuyện này mà có chút không vui. 

Nhìn thấy con gái thật sự bận tâm với chuyện này, Tư Họa cũng liên hệ với phía trường học để nghe ngóng về tình hình của cậu bé có tên Trần Mặc kia. 

Trần Mặc năm nay đã năm tuổi. 

Các bạn nhỏ khác từ năm hai, ba tuổi đã bắt đầu đi học mẫu giáo, cậu bé đi học muộn mất hai năm, vì vậy bây giờ phải bắt đầu học căn bản từ lớp mầm. 

Đồng thời, Tư Họa cũng tìm hiểu được, cậu bé đó rất siêng năng lại thông minh, mới đi học nửa kỳ đã đuổi kịp rất nhiều bạn nhỏ khác đã học ở lớp mầm một năm. 

Tư Họa thật sự ngại không dám hỏi trong đó có bao gồm con gái cô, Tiễu Tiễu hay không… 

Nghĩ thì thấy đứa bé đó cũng rất đáng thương, năm tuổi mới được cho đi học, mỗi ngày lại phải đi quãng đường rất xa. Lại nhìn đến Tiễu Tiễu nhà cô, ngày nào cũng ngủ đến sát giờ, có tài xế riêng đưa đón, thậm chí còn rất hào phóng tặng cho mỗi bạn nhỏ cùng lớp một món đồ chơi làm quà gặp mặt. 

So sánh ra thì, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Tiễu Tiễu lại cố chấp muốn giúp đỡ cậu bé kia đến thế. Bản thân mình sống quá hạnh phúc, quá thoải mái, trong lòng tràn ngập yêu thương nên cho tưởng rằng cả thế giới đều tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của con bé.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tư Họa dựa vào một kênh chính thống để làm một cuộc điều tra về gia đình họ Trần. Trần Mặc thuộc gia đình đơn thân, chỉ có mẹ đang làm việc để nuôi dưỡng cậu bé, mặc dù có một chỗ dừng chân nhỏ bé trong thành phố, nhưng điều kiện cuộc sống lại không được như mong muốn lắm.

Tư Họa tiếp quản quỹ từ thiện đã mấy năm, các hoạt động công ích quy mô lớn đều có bóng dáng của cô, đã từng gặp, cũng đã nghe nói rất nhiều về những gia đình có hoàn cảnh khó khăn. Trước giờ địa điểm mà bọn họ tập trung đầu tư tiền bạc đều là những vùng núi nghèo xa xôi, chứ chưa hề nghĩ tới, cho dù sinh sống trong thành phố cũng có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm. 

Tư Họa ngay lập tức liên hệ với người phụ trách của quỹ từ thiện “Hy vọng”, lấy danh nghĩa chủ tịch đề ra kế hoạch trở cấp cho các em học sinh gặp khó khăn. 

Bọn họ đã có thể dùng tiền để giúp đỡ những em nhỏ ở vùng núi được đi học con chữ, vậy tại sao lại không thể quan tâm đến những người cần giúp đỡ ở ngay bên cạnh mình chứ?

Một sai sót nho nhỏ cũng có thể để lại hậu quả rất lớn, hoặc là, bọn họ chỉ thiếu một chút trợ giúp nho nhỏ là cả cuộc đời sẽ có sự chuyển biến đáng kể. 

Tất cả những hành động của Tư Họa bên này, Ngôn Tuyển đều nhận được tin tức rất nhanh: “Nghe nói gần đây em muốn tài trợ cho một đứa bé.”

“Không phải chỉ là một đứa, em muốn làm một cuộc điều tra với các gia đình có hoàn cảnh khó khăn trong thành phố. Còn kế hoạch trợ cấp học tập thực hiện thế nào thì vẫn phải đợi sau khi có kết quả điều tra rồi mới sắp xếp được.”

“Ý tưởng rất hay, anh ủng hộ.” Ngôn Tuyển bưng tách trà, uống một ngụm. 

Nghe thấy giọng điệu cực kì hào phóng của anh, Tư Họa hơi nghiêng đầu, khóe miệng cong lên, trêu đùa nói: “Sếp Ngôn, chỉ ủng hộ bằng lời nói thôi là không được đâu.”

“Nếu như chủ tịch Tư có lòng thì tôi nhất định sẽ ủng hộ thật lớn trên phương diện kinh tế.” Anh nhướn mày, bỏ tách trà xuống nhìn vào mắt cô, từng câu từng chữ đều ẩn giấu thâm ý.

– 

Mùa xuân năm sau, “Kế hoạch trợ cấp học tập” do quỹ từ thiện “Hy vọng” đề ra chính thức phát động, nhận được rất nhiều sự khen ngợi. 

Mùa thu cùng năm đó, dưới sự giúp đỡ của “Hy vọng”, con cái của mười mấy hộ gia đình đều thuận lợi nhập học.

Đồng thời lúc này, hai anh em nhà họ Ngôn cũng thành công được lên lớp chồi. 

Sau khi khai giảng không lâu, trường mầm non sẽ tổ chức một hoạt động hóa trang, các bạn nhỏ có thể mặc lên những bộ trang phục khác nhau, hóa trang thành nhân vật mà mình yêu thích. 

Các bé trai đa phần đều thích những nhân vật anh hùng đẹp trai, còn các bé gái lại thích tạo hình công chúa xinh đẹp trong các bộ phim hoạt hình. Khi Tư Họa định đích thân thiết kế cho cặp anh em song sinh của mình một bộ trang phục hoàng tử và công chúa thật đẹp, thì Tiễu Tiễu lại đeo móng vuốt đồ chơi được mua lúc trước chạy đến trước mặt bọn họ: “Mẹ ơi, con muốn hóa trang thành quái vật!”

Hiện giờ Tiễu Tiễu đang đeo một đôi móng vuốt động vật màu nâu, giơ hai tay lên cạnh mặt, há to miệng, học theo dáng vẻ hung ác trong phim hoạt hình: “Quái vật đây, woah ou~” 

“Hahahaha…” 

Tư Họa bị con gái chọc cho lớn tiếng cười haha, nằm trên ghế sofa mềm mại không dậy được. 

“Có cái gì mà buồn cười thế?” Ngôn Tuyển bưng đĩa hoa quả đi tới. 

Tư Họa chỉ con gái: “Anh hỏi con đi.” 

“Bố ơi, nhìn con đây, con là quái vật nhỏ bé.” Cô bé giơ móng vuốt lên. 

Đây vẫn chưa phải là trọng điểm, Tư Họa cố ý hỏi: “Quái vật kêu thế nào?” 

Tiễu Tiễu tất nhiên không phát ra được âm thanh của quái vật, chỉ nhớ tiếng sói hú là hung dữ nhất, nhưng giọng của cô bé non nớt quá, giọng trẻ con không có chút uy lực nào. Thế nhưng cô bé lại không phát hiện ra được điều này, cứ tưởng rằng mình rất hung dữ, xòe móng vuốt ra, nói với ba: “Woah ou~~ woah ou~~” 

Ngôn Tuyển phì cười.

Cuối cùng, bọn họ vẫn dựa theo yêu cầu của con gái, mua một bộ đầu quái vật và một cái đuôi. Lúc Tiễu Tiễu đi đường, cái đuôi sau lưng sẽ lắc lư theo, trông cực kì đáng yêu. 

Tư Niên thì lại không có ý kiến gì với mấy thứ không thực tế này, cậu bé không đam mê với việc này lắm, nhưng cũng không muốn phá hỏng hứng thú của mẹ nên đã mặc bộ trang phục hoàng tử mà mẹ đích thân thiết kế cho cậu. 

Ngày diễn ra hoạt động biểu diễn, Tư Họa còn đặc biệt tạo hình cho con trai, tạo mẫu tóc, đội lên vương miện hoàng tử, tay cầm quyền trượng, bỗng chốc làm nổi bật lên khí chất của cậu bé. 

“Con trai mẹ thật đẹp trai!” Tư Họa cười đến mức không khép miệng lại được, cầm điện thoại đi vòng quanh Tư Niên chụp một hồi.

Buổi hoạt động hóa trang nhân vật cũng có rất nhiều phụ huynh tới xem, ngôi trường mầm non tràn ngập tiếng cười nói của con trẻ.

Chương trình hoạt động kết thúc, một nhà bốn người đứng ở trước bức tường trang trí chụp một bức ảnh gia đình hoàn mỹ. Còn có cả cô giáo Châu đã vất vả cả ngày hôm nay nữa, hai đứa trẻ chia nhau đứng hai bên trái phải cô giáo, tách một tiếng chụp xong. 

Sau khi được sự đồng ý của cô giáo Châu, Tư Họa chọn ra mấy tấm ảnh chụp nơi tổ chức hoạt động đẹp nhất đăng lên vòng bạn bè. Cô có cài đặt người xem, chỉ có những bạn bè thân thiết thường ngày mới có thể nhìn thấy những khoảnh khắc ghi lại cuộc sống có liên quan đến cá nhân này.

Mọi người lần lượt nhấn like, bình luận khen bọn trẻ. Thân là mẹ bọn chúng, nhìn thấy những lời này tất nhiên sẽ vui mừng không thôi.

Lúc cô định thoát khỏi giao diện thì một mẩu tin nhắn bỗng dưng nhảy ra, cô nhìn tên đã lưu, là Bùi Vực. 

Bùi Vực: [Chị dâu, người phụ nữ trong bức ảnh thứ 6 mà chị vừa đăng trên vòng bạn bè là ai đó?] 

Bức ảnh thứ 6? 

Tư Họa lật lại xem một chút, tấm thứ sáu vừa hay là hình chụp chung của hai đứa trẻ và cô giáo Châu chủ nhiệm lớp. 

Tư Họa trả lời: [Là giáo viên ở trường mầm non, sao thế?] 

Cô nhìn trạng thái của đối phương luôn hiển thị “Đang nhập nội dung…”, Tư Họa đợi xem câu trả lời. Kết quả nửa phút trôi qua, một phút trôi qua, ba phút trôi qua, đối phương vẫn chưa gửi tin nhắn mới đến. 

Lẽ nào nhập nội dung xong quên không nhấn gửi? 

Cô vẫn còn việc khác đang đợi xử lý, không thể cứ ngồi đây chờ tin nhắn trả lời của Bùi Vực được. Tư Họa gửi tin nhắn nhở nhắc một chút, góc trái màn hình liền lập tức xuất hiện khung chat của Bùi Vực: [Chị dâu, có thể cho em số điện thoại liên lạc của giáo viên đó được không?]

Tư Họa: [?]

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bùi Vực và Thư Mịch đã chia tay hơn một năm, hiện giờ gần như đã không còn rủ Ngôn Tuyển đi quán bar Starry Road nữa, bởi vì cậu ấy quyết tâm từ bỏ đoạn tình cảm đã theo đuổi nhiều năm nhưng không có được này. 

Không biết Bùi Vực đã hoàn toàn bước ra khỏi đoạn tình cảm đó chưa, bây giờ lại hỏi cô số điện thoại liên hệ của cô giáo, không phải là nhìn ảnh mà có gì đó với người ta chứ…

Mà cũng phải, cô giáo Châu đó vừa trẻ trung lại thon thả, ngũ quan cũng rất xinh đẹp. 

Nhưng mà, cho dù Bùi Vực là bạn bè thì cũng không thể tùy tiện cho biết số điện thoại liên lạc của người khác được. Cô phải hỏi cô giáo, đến lúc đó cô giáo nhất định sẽ hỏi ngược lại nguyên nhân. 

Tư Họa: [Cậu cần số điện thoại liên lạc của cô giáo đó làm gì?] 

Bùi Vực suy nghĩ chốc lát rồi trả lời: [Trước đây có gặp một lần, cô ấy giúp đỡ em, làm việc tốt nhưng không để lại tên. Không ngờ hôm nay lại lướt được trên vòng bạn bè… Em muốn cảm ơn cô ấy.] 

Ò~ 

Loại chuyện này cần chút khéo léo, sau khi Tư Họa hỏi qua, cô giáo Châu đã vui vẻ thoải mái gửi danh thiếp cho Bùi Vực.

Đối phương cảm ơn liên tục, Tư Họa lờ mờ cảm giác được bản thân sẽ hóng được một chuyện thú vị.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ thật sự rất thần kì, chuyện của Bùi Vực vẫn chưa biết thế nào thì ngày hôm sau cô nhận được một món chuyển phát nhanh do Kha Giai Vân gửi từ Dung Thành gửi tới, mở ra xem, bên trong là một tấm thiệp mời đám cưới màu đỏ. 

Nửa năm trước, Kha Giai Vân và bạn trai đã đăng ký kết hôn, hôn lễ được lùi lại nửa năm, tổ chức vào dịp lễ Quốc Khánh.

Hôn lễ là chuyện chỉ có một lần trong đời, dù thế nào Tư Họa cũng phải dành thời gian tới tham dự. Quốc Khánh được nghỉ lễ, vừa hay dẫn theo hai đứa nhỏ đi cùng, chỉ là không biết Ngôn tiên sinh có thời gian hay không?

Hôm nay Ngôn Tuyển phải tiếp khách nên về rất muộn, hai đứa nhỏ đã đi ngủ, chỉ còn mình Tư Họa vẫn đang đợi anh. 

Đợi anh về đến nhà, tắm rửa gột bỏ một thân đầy mệt mỏi, ngồi trên giường rồi thì Tư Họa mới rút tấm thiệp cưới từ đầu giường đưa cho anh xem: “Giai Vân sẽ tổ chức đám cưới vào dịp Quốc Khánh, em muốn đưa hai con đì tham dự cùng để chúc mừng, anh có thời gian không?”

Tầm mắt Ngôn Tuyển rơi trên chỗ ghi địa điểm và thời gian, ngón tay ấn nhẹ lên dòng chữ in đậm, vừa hay che đi hai chữ “Dung Thành”, sau đó quay đầu cười với Tư Họa: “Cục cưng nhà anh đã mở lời thì nhất định là phải có thời gian rồi ha.”

Không phải chỉ là trả lời một câu hỏi thôi à. 

Người này thật là…

Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng dụ dỗ cô. 

Tư Họa nhất quyết không thừa nhận cách nói đùa giỡn đó, khẽ hừ một tiếng: “Hai cục cưng bé nhỏ nhà anh không ở đây.”

“Ừ, cục cưng nhỏ không ở đây, nhưng cục cưng lớn thì có.” Ngôn Tuyển thuận tay để tấm thiệp mời lên tủ đầu giường, cầm lấy tay vợ miết nhẹ, một lát sau tay đã chạm tới chỗ khác. 

Cảm thấy cả người run lên một cái, Tư Họa giả vờ bình tĩnh, nghiêm túc: “Đã ba mươi mấy tuổi rồi, anh có thể đứng đắn chút được không!” 

“Anh không đứng đắn sao?” Anh đã quen thuộc với da thịt của Tư Họa, cố ý thổi nhẹ bên tai cô, rồi kề sát vào đó cọ cọ. 

Tiếng cười của anh vẫn còn bên tai, gương mặt căng cứng của Tư Họa bị phá bỏ trong phút chốc, không kiềm chế được phát ra một tiếng nũng nịu. Dưới sự trêu chọc quen thuộc của anh, cả người bắt đầu mềm nhũn, cô đỏ mặt hỏi ngược lại: “Bản thân anh là người như nào, anh không biết sao?” 

“Anh rất đứng đắn đó.” Miệng thì nói đứng đắn, nhưng động tác trên tay thì không dừng lại giây phút nào. 

“!!!” Đã bao nhiêu năm trôi qua, da mặt của Ngôn tiên sinh thật sự càng ngày càng dày lên. Váy của cô đã bị cởi sạch rồi mà vẫn còn bày ra dáng vẻ lịch sự nói mình đứng đắn.

“Cục cưng, nhấc chân.” 

“Đêm nay chúng ta đổi tư thế khác.” 

Mặt trăng xấu hổ trốn vào trong làn mây, chỉ để lại tia sáng mờ ảo cùng với vì sao ở lại bầu bạn. 



Lễ Quốc Khánh. 

Nơi tổ chức buổi hôn lễ xa hoa, trang trọng và náo nhiệt vô cùng. Tư Họa cùng chồng và các con đến Dung Thành vào buổi tối hôm trước, để hôm nay có thể ở tới với cô dâu được sớm hơn. 

Nghi thức hôn lễ diễn ra vào buổi trưa, bây giờ mới là 9 giờ sáng, Kha Giai Vân mặc bộ váy cưới lộng lẫy không tiện đi lại, nên chỉ có thể nhờ bạn bè ở bên giúp cô đỡ buồn chán: “Tư Niên với Tiễu Tiễu đâu?” 

Tư Họa khẽ cười: “Cậu biết đó, Tiễu Tiễu không ngồi yên được.” 

Cô dậy rất sớm, Tư Niên và Tiễu Tiễu là do Ngôn Tuyển đưa tới. Lúc đến phía dưới lầu Ngôn Tuyển đã liên hệ với cô, ai biết Tiễu Tiễu nhìn thấy trang trí hội trường liền chạy đi hóng hớt luôn, e rằng phải đợi con bé lượn một vòng xong mới chịu đi lên.

Ngôn Tuyển luôn đi sau hai đứa trẻ, thỉnh thoảng có người nhận ra thân phận của anh, vội vàng chạy tới chào hỏi.

Hai đứa trẻ vẫn trong tầm mắt quan sát, Ngôn Tuyển cũng không cần đi theo quá sát. 

Tiễu Tiễu lần đầu tiên được tham dự hôn lễ, mặc dù trước đây được cùng bố mẹ ra ngoài chơi, nhìn thấy rất nhiều nơi xinh đẹp, nhưng mỗi nơi khác nhau đều mang lại cảm giác không giống nhau. Tiễu Tiễu chăm chú nhìn không rời mắt.

“Bóng bay.” Cô bé giơ tay lên cao, chỉ vào những quả bóng bay màu hồng đang bay trên tường. 

Tư Niên vừa nghe đã nghe biết là cô bé muốn có bóng bay, thế nhưng cậu bé biết điều này là không được: “Em gái, đồ đạc ở đây không thể tự ý lấy đâu.” 

“Ầu.” Mặc dù Tiễu Tiễu nghịch ngợm nhưng sẽ không gây sự vô cớ, anh trai nói không được lấy thì cô bé sẽ không cần nữa: “Tiễu Tiễu không lấy, Tiễu Tiễu chỉ xem thôi.” 

Lúc này, một quả bóng bay hình động vật bay tới trước mặt cô bé, một người đàn ông mặc vest đen cúi người đưa dây buộc quả bóng vào tay Tiễu Tiễu: “Có thích không? Tặng cháu nè.” 

Là bóng bay hình đầu con gấu trúc! 

Tiễu Tiễu thích thú nhìn quả bóng, nhưng cũng rất nhanh nhớ tới lời của anh trai, lắc đầu nói: “Không được lấy bóng bay ạ.”

“Quả này không tính, đây là chú tặng cho cháu.” Lúc người đàn ông nói chuyện, ánh mắt quan sát tỉ mỉ gương mặt của Tiễu Tiễu, đáng tiếc là đôi mắt màu nâu đó không giống Tư Họa chút nào. 

Tiễu Tiễu mím môi. 

Bình thường bố mẹ và cả cô giáo nữa, đều dạy cô bé là không được tùy tiện nói chuyện với người lạ, cô bé không quen biết chú này, không được nói chuyện quá nhiều. 

Anh trai Tư Niên tự nhiên giơ tay ra chắn trước mặt em gái mình, lễ phép nói lời cảm ơn và từ chối: “Cảm ơn chú, chúng cháu không cần bóng bay ạ.” 

Tuổi còn nhỏ mà đã bình tĩnh vững vàng. Hạ Diên Tiêu vẫn giữ nguyên tư thế đưa quả bóng bay không đổi, phát hiện ra, đôi lông mày của cậu bé phảng phất có bóng dáng của mẹ.

Ngôn Tư Niên tinh ý nhận ra, ánh mắt của ông chú xa lạ này nhìn hai anh em rất kỳ quái. 

“Em gái, đi thôi.” Tư Niên quay người, dắt tay em gái đi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bố đang ở phía sau.

“Bố ơi.” 

Cậu bé gọi một tiếng, Tiễu Tiễu cũng quay đầu lại theo, nắm lấy tay anh trai chạy tới trước mặt bố, không thận trọng giống như vừa rồi mà thẳng thắn xin bố mua bóng bay: “Bố ơi, mua bóng bay cho con.” 

Đồ của người khác không thể lấy, nhưng cô bé có thể hỏi bố mẹ để mua. 

Ngôn Tuyển vui vẻ đồng ý: “Về nhà sẽ mua cho các con nhé. Mẹ vừa mới gọi điện thoại cho bố, bây giờ chúng ta đi tìm mẹ có được không?” 

“Dạ được!” Hai đứa trẻ đồng thanh đáp, vô cùng ngoan ngoãn. 

Trước khi rời đi, Ngôn Tuyển ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng cách đó xa xa. Hạ Diên Tiêu cũng chầm chậm đứng dậy, thả quả bóng bay trong tay, để mặc cho nó bay lên trời cao.

Tầm mắt hai người đàn ông giao nhau giữa không trung, bao nhiêu trôi qua, vẫn mang theo sự sắc sảo như trước.

Thế nhưng chưa dừng lại bao lâu, Ngôn Tuyển đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của con gái, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi ngây ngô của cô bé. Người qua đường nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn, mỗi tay dắt một đứa bé diện mạo xuất chúng, ai cũng ngưỡng mộ anh đủ nếp đủ tẻ. 

– 

Ngôn Tuyển không tiện ở lại phòng nghỉ của cô dâu quá lâu, nên sau khi đưa hai đứa trẻ đến chỗ Tư Họa thì rời đi chỗ khác. 

Tiễu Tiễu vừa xuất hiện là bầu không khí trong phòng liền nhộn nhịp hẳn lên. Kha Giai Vẫn rất yêu thích hai đứa trẻ này, cố ý trêu bọn chúng: “Hôm nay dì Kha có xinh không?”

“Xinh ạ!” Tiễu Tiễu vỗ tay khen ngợi. 

Nhìn sang Tư Niên, hôm nay cậu bé mặc áo sơ mi trắng và quần đen, lại còn thắt thêm cái nơ, trông giống một quý ông nhỏ lịch lãm, lời khen ngợi không thể bắt được lỗi: “Hôm nay dì là cô dâu xinh đẹp nhất.” 

Kha Giai Vân cười đến không khép được miệng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tầng này vẫn còn một số khách có quan hệ thân thiết ở, nhìn thấy mấy đứa trẻ, không biết là ai ôm một quả bóng da nhỏ tới, bọn trẻ bắt đầu cùng nhau chơi ở hành lang. 

Không cẩn thận đá quả bóng quá xa, Tiễu Tiễu liền chạy đuổi theo, lại nhìn thấy chú tặng bóng bay vừa gặp ở dưới lầu lúc nãy. Chú đó giúp cô bé chặn quá bóng da nhỏ lại, Tiễu Tiễu cuối cùng cũng bắt được, giọng nói trong trẻo vang lên: “Cảm ơn chú ạ.”

Đối phương không đáp lại. 

Tiễu Tiễu nhìn chăm chú chú tặng bóng bay, thấy gương mặt anh ta lạnh lùng, không có nét cười: “Chú ơi, chú không vui sao?” 

“Chú không vui.” Trước mặt trẻ con không cần phải che giấu.

“Tại sao thế ạ?” Tiễu Tiễu nghiêng đầu, trong mắt viết rõ hai chữ “Thắc mắc”. 

Hạ Diên Tiêu trầm giọng nói: “Bởi vì, chú đã đánh rơi mất một người rất quan trọng.” 

Tiễu Tiễu nghe không hiểu. 

“Đồ bị rơi rồi thì phải nhặt lên ạ.” 

Lời vừa nói xong thì Ngôn Tư Niên chạy tới: “Tiễu Tiễu! Đừng có chạy lung tung.” 

“Em đi nhặt bóng mà.” Tiễu Tiễu ngây thơ ôm lấy quả bóng da nhỏ. 

Hạ Diên Tiêu cúi xuống, chỉ nhìn thấy cậu bé đang nhìn mình đầy cảnh giác, đôi lông mày rõ ràng rất giống Tư Họa nhưng nét mặt lại giống y hệt người bố Ngôn Tuyển.

Hạ Diên Tiêu chỉ đành cười miễn cưỡng. 

Người đàn ông đó thật may mắn, trên người cặp song sinh trai gái này đâu đâu cũng là bóng dáng chung của hai người.



Hai tiếng sau, hôn lễ chính thức bắt đầu. Sau màn phát biểu đầy xúc động, cánh cửa lớn mở ra, cô dâu với chiếc váy cưới lộng lẫy xuất hiện trước mặt người thân bạn bè, vịn vào tay bố bước từng bước trên thảm đỏ. 

Tư Họa và Ngôn Tuyển cùng nhau đứng dõi theo buổi lễ, đứng phía trước mỗi người là một đứa trẻ, hai đứa đều bị buổi hôn lễ thu hút hết sự chú ý. 

Khi nhìn thấy chú rể đón lấy tay cô dâu, trong lòng Tư Họa xúc động vô cùng: “Hai người họ có thể đến được với nhau thật không dễ dàng gì.” 

Gặp được Ngôn Tuyển, giờ lại nhìn thấy cô bạn thân có thể trở thành người một nhà với người mà mình yêu, ký ức về hôn lễ của Tư Họa mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất. 

Lúc tới tham dự hôn lễ, Tư Họa mang theo tấm lòng chân thành cùng với tiền mừng khá “Dày” để chúc cho bạn hôn nhân hạnh phúc viên mãn. Trước lúc rời đi, Kha Giai Vân lại tặng ngược lại cho cô một món quà: “Thời gian trước tụi mình lên kế hoạch cho hôn lễ thì vị kia nhà mình hỏi lấy mấy tấm ảnh cũ, lúc mình đi sắp xếp lại thì một phát hiện ra một số bức ảnh rất đáng để kỉ niệm nên tiện thể rửa ra.”

Kha Giai Vân tặng cô một cuốn album mỏng, trong đó chứa đựng một số ảnh chụp ít ỏi của cô lúc còn học đại học, vừa mở ra xem, ký ức liền ùa về. 

Trên đường về, Tư Niên và Tiễu Tiễu đã ngủ mất, còn Ngôn Tuyển thì lật xem đi xem lại đống hình của cô.

Tư Họa chăm chú nhìn anh một lúc lâu, nhưng sự chú ý của người đó vẫn luôn ở trên bức ảnh, Tư Họa rất tò mò: “Anh đang nghĩ cái gì thế?” 

“Anh đang nghĩ, nếu như có thể gặp lại em sớm hơn một chút thì tốt rồi.” Bởi vì cơ hội và duyên phận lúc còn nhỏ, nên khi Ngôn Tuyển nhắc đến lúc trước luôn dùng từ “Gặp lại” chứ không phải “Gặp gỡ”. 

“Tâm tư ở mỗi đoạn thời gian là khác nhau. Nếu như gặp lại sớm hơn, nói không chừng Ngôn Tuyển của lúc đó sẽ không thích Tư Họa của lúc đó đâu.” Tâm tư, trải nghiệm không giống nhau, thái độ xử lý công việc, cảm giác tiếp xúc giữa người với người cũng sẽ khác nhau.

“Sẽ không đâu.” Anh không hề do dự: “Cho dù là Ngôn Tuyển của bất cứ đoạn thời gian nào, cũng đều sẽ thích Tư Họa của mỗi đoạn thời gian đó.” 

“Chắc chắn vậy luôn ha, dù sao thì trên đời cũng không có cỗ máy thời gian, mặc ý anh nói sao cũng được nè.” Miệng nói là không tin, nhưng trái tim đã đập thình thịch rồi.

“Họa Họa không tin anh?” 

“Đâu có đâu, chỉ là em cảm thấy, có thể gặp được anh là đã rất may mắn, rất may mắn rồi, không dám ước mong nhiều hơn.” Cô sợ mình quá tham lam thì may mắn sau này sẽ bị đoạt đi mất. 

“Cục cưng, em ở chỗ này của anh, vĩnh viễn có thể “Tham lam” nhiều hơn.” Khóe mắt anh mang theo ý cười, tình cảm dịu dàng không đếm xuể.

Khẽ nở một nụ cười, Tư Họa giơ một ngón tay lên với anh: “Em có một mong ước nhỏ nhoi.” 

“Ừ?” Ngôn Tuyển nhướn mày. 

Ánh mắt ấm áp rơi trên người hai đứa con đang say ngủ, cô nghiêng người dựa vào Ngôn Tuyển, nắm lấy tay anh, ngón tay để ở nơi ấn đường chân thành cầu nguyện: “Mong em được mãi mãi ở bên cạnh anh, mỗi giây mỗi phút.” *Tác giả có lời muốn nói:

Ngoại truyện về đám nhỏ đã kết thúc rồi, tiếp sau đây sẽ viết một phiên ngoại “Hạ Diên Tiêu trùng sinh, vẽ nên bức tranh gặp lại sớm hơn của cặp đôi”.
Bình Luận (0)
Comment