Sáng ngày thứ hai dã ngoại, Bảo Anh không đi bơi với đồng bọn, chỉ ngồi lì trong phòng, cụ thể là ngồi ở ngoài thềm gỗ, nhìn ra biển. Cô nàng cầm guitar, đàn vẩn vơ mà chẳng biết mình đang đàn cái giống gì. Cứ bài này rồi lại chuyển sang bài khác, nhạc Việt có, Nhật có, Hàn có, US – UK cũng có nốt.
Ngồi mãi một mình cũng buồn thật, nhưng cô không muốn thấy mặt Gin nên mới làm vậy! Cô chẳng muốn mình cứ bị nhầm lẫn với người mà anh thích, cứ phải nhận về mấy sự quan tâm dư thừa của anh. Nghĩ đến mà phát bực, muốn đập vỡ cây đàn cho bõ tức!
Đó giờ tưởng cậu ta quan tâm cô, hoá ra lại chẳng phải vậy!
Gin đứng ngoài bãi biển, tìm kiếm mãi mà không thấy bóng dáng Bảo Anh đâu thì thấy hơi lạ. Chẳng phải hôm qua cô rất thích xuống tắm biển hay sao? Sao hôm nay lại đi đâu mất rồi?
Hôm nay Gin không bơi, anh mặc một chiếc áo thun đen và một chiếc quần soóc cực kì thoải mái. Mấy cô gái đi ngang qua cứ lấm la lấm lét nhìn nhìn chỉ trỏ anh khiến anh hơi khó chịu. Chẳng hiểu bọn họ thích thú gì ở anh, sao không tới tai anh mà nói cho rồi đi, ở đó tụm năm tụm ba lại có ích gì đâu? Người ta nói khi nói về trai thì con gái sẽ tụ họp lại thành cái hội bàn đào mà nói tới xuyên lục địa, đúng là không sai mà!
Dù sao thì, nói anh đã lớn thì không phải, nói còn nhỏ thì càng không phải, chỉ là dạo này chiều cao có tăng hơi nhanh, với lại lên cân một tí, nên bọn họ cứ tưởng bở.
Nãy giờ nghĩ linh tinh thì cũng quay lại vấn đề cũ. Chiaki biến đi đâu rồi nhỉ? Trong đầu anh cứ quay mòng mòng cái câu hỏi đó từ sáng tới giờ.
Quay lưng ra sau nhìn, chỗ mấy cô gái đang đứng nhìn anh, đằng sau họ là Sumire đang nằm nói chuyện với Akiko. Gin hết cách, bước thẳng về phía đó khiến cả bọn la làng lên.
"Ê nè, mấy cái cô này, không thấy chỗ này là chỗ nghỉ ngơi của người ta hay sao, cứ đứng tụm năm tụm bảy ở đây làm gì?" Sumire hơi bất mãn vì bị chắn tầm nhìn nên lên tiếng, nhưng có vẻ như bọn họ không để tâm.
Gin bước ngang qua mặt của họ, tới gần Sumire, ngồi xuống mép ghế mà cô nàng đang nằm. Sumire đẩy kính mát xuống một tí vì cảm nhận được luồng sát khí đang đổ dồn vào người mình.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Bạn bè thì không được ngồi kế nhau hay sao hả? Mấy người thích lo chuyện bao đồng lắm à?" Cô nàng bất mãn lần thứ hai làm bọn họ phải ôm hận mà giải tán, rồi nhìn Gin với đôi mắt khó hiểu "Gì đây Shinakawa?"
"Miyamoto và cậu ở chung phòng à?" Anh vào thẳng vấn đề.
"Ừ, thì sao?" Sumire nhướn mày, hỏi ngược lại.
"Sao sáng nay không thấy cô ấy ra biển?"
"Cậu ấy nằm chèm bẹp trên giường bảo: "Tớ lười, với mệt nữa, mấy cậu cứ đi đi." Biết là dù cho có lôi kéo cũng thất bại nên tớ đi luôn."
"Phòng mấy cậu ở đâu?" Gin được nước hỏi tiếp.
"Đi thẳng đường này mấy trăm mét, thấy cái phòng có bậc thềm gỗ đầu tiên là phòng bọn tớ. Hoặc là cậu vào cửa chính, quẹo phải ra đường đá, tới phòng 102, phòng tớ nằm ở khu riêng nên dễ tìm lắm." Sumire chỉ vào con đường mòn ngay đó, thuận miệng vô tư chỉ luôn cách thứ hai "Ủa mà, cậu hỏi chi vậy?"
"Có gì đâu. Cô ấy nhờ tớ vài việc, mà sáng giờ không thấy đâu!" Gin nhún vai nói.
"Vậy hả?" Sumire nhăn mặt khó hiểu "Sao cậu ấy không nhờ tớ cho tiện mà lại đi nhờ cậu?"
"Ai biết được!"
Sumire đang định nói tiếp, thì Akiko và Ayane đã đứng dậy gọi hối thúc đi đánh bóng chuyền. Dù muốn nhưng cũng đành gác lại vậy!
"Vậy thôi, tớ đi chơi đây!" Cô nàng nói, cầm lấy li nước cam và hút cạn, đặt lại lên bàn rồi chạy tới chỗ hai người kia.
Còn lại một mình, đợi cho cả đám đã mải mê chơi đùa, Gin mới đứng dậy, từ từ tiến vào con đường mòn.
_______________________
Bảo Anh đang ngồi đàn, hát bài ca con cá ngon lành thì thấy có người đang đi đến. Chắc là khách du lịch.... Khoan đã, sao mà cái dáng người này quen quen, cả màu tóc, kiểu tóc nữa!
Bảo Anh cứng đờ người, sau mấy chục giây hoàn hồn thì vội vã đứng dậy, mở cửa định chạy vào trong.
"Đứng lại!" Gin đã đi tới sát bậc thềm gỗ, nói to lên khiến cô giật mình, làm y chang theo lời anh.
Nhưng tại sao cô phải làm vậy chứ? Cứ bỏ vào thì có chết được đâu?
"Tôi nói đứng lại nghe chưa?"
Đang định tiến thêm bước nữa, thì Gin đã lên tiếng lần hai, đồng thời bước hẳn lên thềm, khiến Bảo Anh phải nắm chặt tay vào cánh cửa để kiềm chế.
"Tới đây làm gì?" Cô hỏi.
"Tìm cô." Anh trả lời.
Cô ngạc nhiên. Tìm cô? Hay lại đi nhầm phòng rồi?
"Tìm lộn phòng rồi, Hayashi ở khu nhà khác."
"Gì hả?" Gin nhíu mày lại đầy khó hiểu. Tại sao lại có Sakura ở đây?
"Không biết phòng cô ấy ở đâu thì đi hỏi tiếp tân hay Akiko đi." Cô buông thêm một câu, rồi bỏ vào trong phòng, kéo cửa, khoá lại, kéo luôn rèm cửa, mặc kệ Gin ở bên ngoài đập cửa.
"Miyamoto! Ra đây nói chuyện với tôi." Giọng Gin đã bắt đầu thiếu kiềm chế.
Bảo Anh vào phòng ngủ, nằm lên giường. Anh ở bên ngoài vừa gọi cô vừa suy nghĩ về hành động khó hiểu của cô.
"Có khi nào, không phải đâu! Chẳng lẽ hôm qua cô ấy đã thấy rồi...?"Ý nghĩ ấy vừa hiện ra trong đầu, thì Gin đã không còn kìm nén cảm xúc được nữa. Anh gọi cho Bảo Anh, nhưng cô không nghe máy.
"Ra đây đi, mọi chuyện không phải như cô nghĩ."
Bảo Anh nghe tin nhắn thoại, bật cười một cái. Rõ ràng như vậy mà bảo là không phải. Cô có phải là người yêu của anh đâu mà đi giải thích cho cô hiểu làm gì? Cô ghét anh,vì anh xem cô như một người khác. Mọi hành động của anh đều là làm vì người khác, cô giống như kẻ thế thân vậy!
Nhìn lầm còn chấp nhận, nhưng còn những quan tâm kia thì không thể tha thứ. Cô đã nghĩ cậu ta vì tình nghĩa bạn bè mà cho cô dựa vai trút bỏ đau khổ, cứu giúp cô hết lần này đến lần khác. Rốt cuộc cũng chỉ là vì cô giống một ai đó như hai giọt nước!
Có lẽ, cũng nên một lần giải thích cho cậu ta hiểu.
Nghĩ vậy, Bảo Anh xuống giường, đi lại kéo rèm, mở cửa và bước ra ngoài một cách từ tốn trước nét mặt phức tạp của Gin.
"Có gì thì nói đi." Cô không nhìn anh, lên tiếng.
"Hôm qua, đã thấy hết rồi à?" Câu hỏi không đầu không đuôi này chỉ có mình cô hiểu.
"Thấy thì sao? Hôn người mình thích là chuyện bình thường thôi, có gì đâu!" Cô nhún vai một cái vẻ bất đắc dĩ.
Gin không kiềm chế nổi, lập tức nắm lấy tay cô. Mùi hương từ người anh nhanh chóng vương lên mũi cô.
Cô quay sang nhìn anh, giật tay ra. "Tôi nói rồi còn gì, tôi không phải Hayashi Sakura, đừng có nhìn lầm nữa."
"Nhưng tôi đến tìm Miyamoto Chiaki, chứ không phải Hayashi." Gin nghiến răng, phản bác.
"À vậy hả? Vậy cậu định nói gì với tôi đây?"
"Đừng tiếp tục hiểu lầm nữa!"
"Hiểu lầm? Có hiểu lầm gì đâu?"
"Tôi với Hayashi không là gì cả."
"Hôm qua cậu vừa hôn cô ấy xong, còn nói là không có gì? Cậu đê tiện vừa thôi chứ!"
"Chỉ là nhầm lẫn thôi."
"Hoá ra con trai ai cũng vậy! Muốn vứt bỏ con gái là chuyện như vứt đồ cũ thôi."
"Tôi đã nói là nhầm lẫn rồi còn gì!" Gin đấm tay vào cửa kính, to tiếng. Bảo Anh chưa từng thấy anh giận như vậy. Chắc là nói trúng tim đen rồi chứ gì?
Anh thở dốc, tay vẫn để y nguyên. Cửa kính bị nứt một vài đường, chỉ cần anh đấm thêm một cái nữa, thì chỗ đó chắc chắn sẽ có vụn kính rơi ra. Bảo Anh hơi hoảng sợ, cô không biết nên nói gì vào lúc này.
"Từ trước đến nay, không có chuyện nhìn nhầm, cũng chẳng có chuyện ai thế thân ai. Tôi lo cho người nào, tự tôi biết rõ. Vậy cô nghĩ tôi chỉ đang lo cho Hayashi? Vậy được, tôi sẽ làm vậy."
Anh buông tay xuống, rồi lại đấm thêm một cái nữa khiến cô giật bắn người. Lần này cửa kính đã sắp bể, vụn kính ghim vào tay anh khiến nó bật máu.
"Không làm phiền cô nữa."
Bảo Anh đứng chết trân, nhìn Gin bỏ đi, cánh tay chảy máu buông thõng. Nhìn anh chẳng tỏ vẻ gì là đau đớn.
Bảo Anh đan hai tay vào nhau. Trước giờ, theo cô biết, thì anh chưa từng gạt cô, liệu lần này có phải là nói thật? Nhưng hôm qua mọi chuyện quá rõ ràng rồi còn gì?
Đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên điện thoại reo lên. Cô nhìn màn hình, là Gin. Cô không muốn bắt máy, nhưng cũng muốn hỏi rõ hơn. Điện thoại reo cho đến lúc hết chuông, tin nhắn thoại vang lên.
"À, quên nói cái này. Thật ra thì đúng là tôi và Sakura đang hẹn hò. Nếu cô đoán ra được rồi, thì xin lỗi nhé! Mặc dù, có vài lần tôi giúp cô là thật. Chẳng hạn như vụ khâu vết thương cho cô ở Kyoto. Nói sao đây? Cô giống quá nên tôi nhìn lầm. Lúc nãy tôi diễn xuất hay chứ hả?"
Giọng của anh vẫn đều đều khiến Bảo Anh tức đến run người. Thật sự lúc này, nếu cậu ta xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ đấm một phát cho cậu ta tỉnh ra.
Đột nhiên cô cảm thấy nhớ bờ vai của Jiro. Cô muốn dựa vào nó lúc này, để có thể an ủi cảm xúc của cô. Để có thể xoa dịu đi sự tức giận đang hiện diện.
Gin tắt màn hình, bỏ điện thoại vào túi quần.
Nếu như đã bị hiểu lầm đến mức đó, thì có giải thích theo cách nào cũng vô ích.
Chẳng lẽ bây giờ, anh phải nói sự thật ra là, do lúc đó anh nghĩ Hayashi là cô nên mới hôn cô ấy sao?
Chiaki vẫn đang nhớ Jiro rất nhiều, bây giờ nói ra những cảm xúc thật sự, anh, lần đầu tiên trong đời, sợ rằng sẽ bị cô từ chối thẳng thừng.
Nhưng, đáng lẽ, nếu cô là cô gái năm xưa, thì anh mới là người cô gặp trước, chứ không phải hội trưởng!
Rõ ràng, nếu cô là cô gái ấy, thì anh đã thích cô trước cả hội trưởng! Nhưng anh vẫn không thể nói cho cô biết được. Kí ức của cô không có chút gì về đêm đó hay sao? Tấm hình ở nhà cô, bộ kimono ấy, chính là bộ kimono ngày đó mà cô gái ấy đã mặc trên người.
Vậy tại sao, chỉ có mình anh nhớ, còn cô thì không?
***************
Tối đến, cả bọn tập trung ở phòng khách riêng của Akiko, trò chuyện, đánh bài, ăn uống... vân vân và mây mây! Bảo Anh ngồi uống nước, mắt liếc nhìn Gin một cái. Anh và Sakura đang trò chuyện vô cùng vui vẻ, ánh mắt của anh tràn ngập dịu dàng, thi thoảng, hai người họ còn ghé tai nhau và nói gì đó... Bảo Anh khẽ thở dài. Ít ra bây giờ thì cậu ta đã quan tâm đúng người, không còn nhìn nhầm cô nữa.
Bảo Anh vuốt vài lọn tóc nâu đang rũ xuống trước mặt qua mang tai mình, đột nhiên trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc kì lạ. Cô hụt hẫng khi đó giờ cứ đương nhiên nghĩ mình là người đầu tiên hít được mùi hương của anh, là người đầu tiên anh quan tâm. Hoá ra, tất cả chỉ là sự tưởng tượng của một đứa con gái mơ mộng mười sáu tuổi khi được quan tâm đột ngột mà thôi.
Bảo Anh khẽ tặc lưỡi. Dù sao cũng chỉ là một mùi hương, một sự quan tâm nhẫm lẫn, không nên để trong lòng nữa.
Cô nhớ lần nào gặp Sakura, Gin cũng tỏ ra rất dịu dàng, không như vẻ ngang tàn và bình thản khi nói chuyện với cô. Giờ cô hiểu rõ vì sao rồi. Chắc chắn Sakura tám phần mười là cô gái năm xưa mà Gin đã tìm kiếm bao nhiêu lâu nay.
Bây giờ là mười giờ đêm, cả đám tập trung đầy đủ lại, ngồi đánh bài cá độ theo nhu cầu. Ai cũng nhìn ví tiền của mình và rít một hơi dài, nhưng vẫn đồng ý tham gia.
Ayane ngồi cạnh Bảo Anh, phát hiện ra không khí hôm nay có gì đó không giống bình thường. Mọi lần chắc chắn Shinakawa sẽ chọc Chii – chan, khiến cô tức đến đỏ mặt tía tai, nhưng hôm nay hai người họ lại im lặng, mạnh ai nấy làm, chẳng lên tiếng với nhau nửa lời.
"Trời ơi!!! Mới ván đầu mà đã thua là sao?" Michio vò đầu bứt tóc gào thét trong tuyệt vọng, đồng nghĩa với việc tưởng nhớ tiền trong ví mình lần cuối cùng.
"Đi mua nước đi!" Sumire khoanh tay cười cười đầy đắc ý, vì cô nàng là người tới đầu tiên.
Michio đang loay hoay rút tiền ra, thì Gin lại lên tiếng, "Sẵn tiện về phòng lấy cho tớ cái chăn."
"Hở? Chi vậy?" Michio dừng động tác lại, ngạc nhiên nhìn Gin.
"Hayashi ngủ rồi." Anh chỉ chỉ xuống người con gái đang gối đầu lên đùi mình. Sakura lúc này ngủ say như chết, đôi môi còn khẽ chuyển động theo thở nhè nhẹ.
Michio nhìn nhìn, rồi cũng im lặng gật đầu, ra khỏi phòng. Gin bình thản ngồi xếp bài trên bàn lại trong sự ngạc nhiên đến ngây người của mấy đứa con gái, dĩ nhiên là trừ Bảo Anh ra.
"Nè, Chii – chan... Chẳng lẽ cậu ấy quan tâm lộn người sao? Bình thường tớ thấy Shinakawa để mắt tới cậu lắm mà..." Ayane nãy giờ ngứa miệng muốn hỏi lắm rồi nên giờ bùng nổ, rỉ tai Bảo Anh.
Khoé môi của Bảo Anh khẽ giật giật, lông mày nhíu lại, không biết giải thích thế nào.
"Thậm chí hồi sáng không thấy cậu ra chơi, cậu ta còn hỏi tớ phòng mình ở đâu để tìm cậu còn gì? Sao giờ... lại quay qua quan tâm Sakura vậy?" Sumire thì thầm vào tai còn lại của Bảo Anh, khiến cô nàng không còn đường nào mà trả lời.
"Cũng đâu có gì nghiêm trọng đâu?" Bảo Anh nhún vai, cố gắng bình thản nói.
"Hôm trước... cậu ấy còn bế cậu khi cậu ngủ say, và còn lấy áo đắp cho cậu. Sao giờ..."
Lời nói của Akiko khiến cô chột dạ, đôi tay không tự chủ đặt mạnh lon nước xuống bàn.
"Nhầm lẫn thôi!"
"Nhầm lẫn gì?" Cả ba người kia đồng thanh.
"Không có gì đâu! Tớ buồn ngủ rồi, về phòng trước đây." Nói rồi, Bảo Anh đứng dậy, đi tới cửa đúng lúc Michio đi vào. Cậu ta đưa cho cô một lon trà sữa rồi lon ton đi vào phòng.
Cô đứng lại, quay đầu nhìn Gin một lát. Anh đang nhẹ nhàng đắp chăn cho Sakura, giống như ngày đó anh lấy áo đắp cho cô...
Nhớ lại tin nhắn thoại lúc sáng, tay cô nắm chặt lại, hậm hực bước đi thẳng thừng, không biết rằng Gin nãy giờ vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cô.
Bảo Anh sợ mình tức đến nỗi sẽ không ngủ được, nên thủ sẵn một vài viên thuốc ngủ. Về tới phòng, thay đồ ngủ ra xong xuôi, cô nốc liền vài viên, rồi leo lên giường nằm, đắp chăn lại. Bây giờ ngay cả tiếng gió của máy lạnh cũng khiến cô phát cáu!
Bảo Anh ngủ mê man nhờ tác dụng của thuốc ngủ. Cô không biết mình ngủ đến khi nào, có một lúc nghe tiếng Sumire hét toáng lên cái gì mà cửa kính bị bể đại loại vậy, nhưng cô không để tâm lại chìm vào giấc ngủ tiếp tục.
Đến khi có người lay mạnh mình dậy, cô mới nửa tỉnh nửa mê ngóc đầu dậy. Cả người cô mỏi nhừ, chắc là uống hơi quá liều nên vẫn còn muốn ngủ nữa đây mà...
"Cậu lại không ra biển à?" Là tiếng của Sumire.
"Mấy giờ rồi?" Cô mắt nhắm mắt mở, hỏi cô bạn bằng giọng khàn khàn.
"Mười giờ sáng rồi!" Sumire trả lời.
Bảo Anh mệt mỏi nằm xuống, ngái ngủ nói, "Tớ buồn ngủ quá... Với lại cũng không muốn gặp mặt tên Shinakawa kia, mắc công lại bị nhầm với người hắn thích..."
Khi nửa tỉnh nửa mê thì có thể nói huỵch toẹt ra hết, chỉ có thể là Bảo Anh!
"Rõ ràng là cậu và Shinakawa đang có gì đó..." Sumire khoanh tay nghi ngờ "Đúng là cậu ta có quan tâm Sakura thật, lại còn có vẻ quan tâm thái quá, giống như quan tâm cậu vậy..."
"Là do tớ giống cậu ấy thôi..." Bảo Anh ngáp một cái "Cậu hỏi xong chưa? Tớ muốn ngủ quá à..."
"Aiz!! Từ từ cái coi!" Sumire giật giật tay áo của cô, lớn giọng "Cửa kính là do ai làm bể vậy hả?"
"Ưm..." Bảo Anh gãi nhẹ mặt mình, không nói gì, miệng phát ra vài tiếng rên nhẹ.
"Ê nè..." Chợt nhận ra điều gì, Sumire càng ngày càng lay mạnh Bảo Anh hơn "Đừng nói là hôm qua Shinakawa đấm vào để xả giận đấy nhé??"
"Ai biết! Đại loại thế đó..."
"Rốt cuộc là sao vậy?"
Bảo Anh thở đều đều, im lặng kết thúc cuộc trò chuyện.
Ngày thứ ba mệt mỏi của cô trôi qua nhanh chóng và thanh bình.
Ngày cuối cùng, vừa xuống tới ga tàu ở Tokyo, Bảo Anh đã ngay lập tức đi về nhà ngay mà không chào tạm biệt ai. Vừa về, cô Nguyên nói mẹ Bảo Anh có gọi điện thông báo về vé máy bay.
"Mười rưỡi sáng mai là đi rồi. Về nhà cho cô chú gửi lời hỏi thăm tới ông bà nội nha con." Cô Nguyên vừa phụ Bảo Anh bê hành lý lên phòng vừa nói.
"Dạ!" Bảo Anh nãy giờ cúi mặt đăm chiêu, nghe cô nói thì ngẩng đầu lên, cười một cái.
Shinakawa Gin, để tôi xem, sự quan tâm của cậu từ đó đến giờ đối với tôi có phải là nhầm lẫn không, khi mà cậu sẽ là người cuối cùng biết tin tôi về Việt Nam đến đầu học kỳ hai mới quay lại.