Gửi Cho Anh: You Are My Destiny

Chương 41

Tối đến, trong khi Bảo Anh đang bận rộn với đống bài tập và cả những giấy tờ cho hội thao sắp tới, thì điện thoại của cô chợt reo lên. Cô ngưng việc ghi chép, cầm lấy và nhìn vào màn hình. Nguyên chữ "tên dở người" hiện ra khiến cô nàng bất giác đỏ mặt.

Chắc cô cũng nên đổi tên của anh trong danh bạ thôi nhỉ...?

Nghĩ vẩn vơ độ hai giây, Bảo Anh mới chịu bắt máy.

"Bận gì đấy? Bạn trai gọi cũng không bắt máy ngay được à?"

Gin cố tình nhấn mạnh hai chữ "bạn trai" khiến cô nhíu mày bực bội.

"Tôi đang làm bài, với cả cần hoàn thành mấy bảng danh sách các thành viên thi các môn thể thao nữa. Cậu cũng là lớp trưởng mà, bộ không bận gì hay sao mà rảnh rang gọi cho tôi vậy?"

"Tôi cũng bận mà. Chỉ là..." Thật ra, anh đang vừa phải làm bài, vừa phải lên danh sách, lại còn vừa phải phê duyệt những giấy tờ cho buổi họp báo sắp tới.

"Chỉ là cái gì?" Bảo Anh khó hiểu, hỏi ngược lại.

Gin im lặng, rồi mỉm cười: "Không có gì."

"Cậu rắc rối ghê! À mà nè, nghe đồn cậu giỏi toán lắm." Bảo Anh nhìn vào đống bài tập của mình, mắt đột ngột sáng rỡ lên.

"Không giỏi lắm, đủ để tôi vận dụng vào cuộc sống thôi." Tay Gin nãy giờ lo kí giấy tờ cũng phải dừng lại mấy giây vì cô đột ngột khen anh.

"Vậy cậu chỉ tôi bài này đi. Ở trong sách trang... Ừ! Đúng rồi! Bài số tám đó... Tôi không biết nên tách X ra hay... À! Thế à? Rồi sao nữa?"

Ở bên này, Kuro và một người khác đứng ở bên ngoài phòng của Gin, nghe anh đang nói chuyện điện thoại thì đưa mắt nhìn vào trong qua khe hở của cửa đầy tò mò.

"Cậu Shinakawa từ khi nào lại thích đi làm thầy giáo thế? Đó giờ tôi toàn thấy cậu ấy chỉ gợi ý hoặc không để tâm thôi, chứ không có chuyện đi giảng giải cặn kẽ như vậy." Thấy Gin đang lật giở sách giáo khoa toán, miệng thì giảng liên tục, người đứng kế Kuro bật cười và thì thầm với giọng thích thú. Anh ta là một nhân viên khá lâu năm của công ty nên cũng có hiểu sơ về con người của Gin.

"Đúng là vậy, nhưng đối với người mà cậu ấy đang gọi điện thì lại khác." Kuro mỉm cười trả lời "Cậu ấy có thể bỏ cả việc kí giấy tờ để đi giảng đến khi nào người đó hiểu thì thôi ấy chứ..."

Người kia nghe vậy, mặt thộn ra đầy thắc mắc, nhưng cũng không dám hỏi lại. Việc riêng tư của cấp trên thì không được nhiều chuyện! Nhất là chuyện cậu ấy đang sống ở đây, nếu lộ ra, anh ta biết mình sẽ mất việc ngay tức khắc!

"Còn bài nào nữa không?" Gin chưa đóng sách giáo khoa vội, nhẹ nhàng hỏi Bảo Anh. Lúc đầu anh định gọi chỉ để nghe giọng cô để dễ làm việc, ai ngờ lại phải làm thầy giáo bất dắc dĩ!

"Còn... Ừm... tôi hỏi tiếp môn tiếng Anh được không?" Bảo Anh ngập ngừng. Cô sợ mình đang làm phiền đến người khác.

"Cứ hỏi đi." Anh đóng sách giáo khoa toán lại, trả lời cô.

"À... cái này... tôi đang làm mấy đề mà ba mẹ tôi cho, không có trong chương trình phổ thông, nên..."

"Không sao, cứ hỏi đi." Gin hiểu cô muốn nói gì, nên đợi cô ấp úng hết câu rồi trả lời ngay.

"It is not always thought____ that Miss World must have the great appearance. Có các từ... Tôi phải điền như thế nào đây? Cấu trúc này tôi chưa học qua...! Còn nữa, nó có nghĩa là gì thế??" Bảo Anh mừng quýnh, hỏi ngay cái câu cô đang cắn bút suy nghĩ mấy ngày liền.

"Tính từ, essential! Cấu trúc là: It is thought/belived/hoped... cộng với tính từ cộng với cụm danh từ. Cấu trúc này để đưa ra quan niệm, ý kiến hay thái độ của cộng đồng, xã hội về vấn đề nào đó. Câu kia có nghĩa là: Không nên luôn luôn cho rằng Hoa hậu thế giới cần phải có ngoại hình hấp dẫn." Gin giảng giải rất từ tốn, khiến Bảo Anh có thể theo kịp và ghi chép lại. Anh cũng phải khâm phục cô, học sinh mới vào cấp ba thôi mà cha mẹ đã cho làm tiếng anh khó như vậy sao? "Còn câu nào không?"

"Không! Cảm ơn nhé!! Tôi chỉ còn mỗi câu này thôi là xong bài kiểm tra của ba mẹ đưa cho rồi." Bảo Anh ghi ghi chép chép xong, đặt bút xuống và mừng rỡ ra mặt "Để trả ơn... ừm... mai tôi sẽ làm bento cho cậu. Mà sao cái gì cậu cũng biết thế hả?? Chẳng bù cho tôi gì hết..."

"Em vừa nói... làm gì cơ?" Gin bỏ hẳn cây bút xuống bàn, vội hỏi lại cô. Cô vừa nói sẽ làm bento cho anh à?

"À... tôi nói tôi sẽ làm bento để trả ơn cho cậu! Không được sao??" Bảo Anh thành thật trả lời.

Đột nhiên, một khoảng im lặng thật dài kéo tới khiến cô có hơi căng thẳng. Cô nhíu mày tò mò, cậu ta bị sao vậy nhỉ? Tự nhiên lại im re không nói tiếng nào là sao?

"Nè! Cậu ngủ rồi à?"

"Hả?" Gin giật mình, trở về với thực tại.

"Sau này đừng ăn bánh mì vào buổi trưa nữa. Tôi sẽ làm bento cho cậu! Ăn bánh mì hoài cũng không tốt cho sức khỏe đâu. Không đầy đủ chất dinh dưỡng, lại còn không đủ no." Bảo Anh gác chân lên bàn, giơ những ngón tay của mình lên săm soi dưới ánh đèn bàn học và từ tốn nói. Cô đã trở thành bạn gái của cậu ta rồi, cũng nên quan tâm đến cậu ta một chút chứ nhỉ...

"Sao em biết tôi hay ăn bánh mì vào buổi trưa?" Gin cười cười, trong lòng tự nhiên dâng lên sự vui sướng, nhưng giọng nói vẫn giữ sự bình thản như thường.

"Mấy lần tôi xuống căn tin mua sữa, y như rằng là gặp cậu đang mua bánh mì! Không phải là do tôi tự ý điều tra đâu đấy nhé, cái này là tôi vô tình thấy thôi." Bảo Anh đỏ mặt giải thích, đôi vai run lên "Nói tóm lại là, sau này tôi sẽ làm bento cho cậu. Nếu sợ tôi làm không ngon thì có thể nói vào ngày mai, sau khi đã ăn thử, tôi sẽ không làm nữa."

Gin bật cười, khẽ thở ra một hơi thật dài: "Dở cỡ nào tôi cũng có thể nuốt nổi mà, yên tâm đi!"

"Nhớ đấy nhé! Cậu mà không ăn hết, tôi sẽ nhét vào miệng cậu cho bằng hết."

"Rồi rồi..." Gin gật đầu lia lịa, chịu thua cái tính bạo lực của cô. Song, anh nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã trễ, nên lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Trễ rồi, mau đi ngủ đi!"

"Trễ thế này rồi cơ à??" Bảo Anh trợn mắt lên, kinh ngạc bỏ chân xuống, vội vã gấp sách vở lại, tắt đèn học rồi nói với anh "Thế nhé, mai tôi sẽ làm bento cho cậu. Cậu cứ nhắn chỗ ăn trưa, tôi sẽ đến..."

"Qua lớp tôi gọi tôi rồi đi chung." Anh chìm vào suy nghĩ trong khi nghe cô luyến thoắng ở đầu dây bên kia, rồi cuối cùng nói ra quyết định của mình. Hồi đó, cô cũng đã từng lên tận lớp của Jiro để gọi anh ấy đi ăn trưa, thì bây giờ, Gin cũng muốn cô làm như vậy với anh.

Tất cả những gì Chiaki đã từng làm cho Jiro, Gin đều muốn cô làm cho anh lần nữa. Đến tận lúc này, anh mới thật sự cảm thấy có chút ghen với người đã khuất. Anh ta có thể khiến cô hạnh phúc, thì anh cũng có thể làm được!

"Ừ.. ừm... Vậy thì mai tôi sẽ sang lớp để gọi cậu." Bảo Anh cười, vui vẻ gật đầu "À, thức khuya không tốt, ngủ đi! Có lần tôi nghe cậu nói cậu thức rất khuya."

"Tôi ngủ ngay đây, em lo ngủ đi, không thôi mai dậy trễ tôi lại không có bento để ăn." Gin lúc này cảm thấy xung quanh tự dưng không khí hạnh phúc ở đâu ra cứ bủa vây khắp nơi, làm anh có hơi khó thở.

"Hóa ra cậu lo cậu đói, chứ không phải lo cho tôi à?" Bảo Anh phồng má, hằn học "Thôi được! Ngủ ngon!"

Nói xong, cô vội cúp máy cái rụp, rồi đứng bật dậy khỏi ghế và thả người xuống giường. Lúc nãy cô còn định đổi tên cậu ta trong danh bạ, nhưng giờ đổi ý rồi! Cái tên hiện tại vẫn hợp với cậu ta nhất!!

Gin mỉm cười nhìn màn hình điện thoại đã tắt ngúm, rồi để nó qua một bên, tiếp tục công việc của mình. Kí xong giấy tờ, anh yêu cầu Kuro sắp xếp chỗ ngủ cho anh chàng nhân viên kia, và tiện thể chuyển lời giúp anh rằng: "Nói với chủ tịch, sau vụ này đừng tới tìm anh nữa. Thời gian này anh vướng vào công việc đủ lắm rồi. Đợi thêm vài năm nữa, lúc đó anh sẽ sắp xếp quay lại công ty."

Người kia chẳng dám phản bác lại, nên đành im lặng gật đầu và nói sẽ chuyển lời giúp. Gin muốn dành nhiều thời gian hơn cho Chiaki nên không muốn chính mình bận quá nhiều. Vả lại, nếu anh cứ tham gia làm việc thì sẽ không có thời gian lên lớp, như vậy sẽ không tiện cho lắm...

Bởi vì những ngày tháng sau này, anh chỉ thích đi đến trường thôi!

******************

Sáng sớm, bà Nguyên vừa mới bước xuống bếp đã phải há hốc mồm ra vì kinh ngạc. Đứa cháu yêu dấu thích làm sâu ngủ của bà hôm nay dậy sớm đột xuất, lại còn mặc tạp dề đứng nấu ăn nữa chứ! Hình như đây là lần thứ hai bà thấy cảnh tượng này thì phải, nhưng thật sự vẫn rất bất ngờ!

Bảo Anh chỉ lo chăm chú tạo hình cho hộp bento nên chẳng để ý gì. Cô cứ đắn đo mãi nên trang trí như thế nào cho đẹp mắt một chút. Dở thì chí ít cũng phải đẹp về hình thức, chắc cậu ta sẽ du di ăn hết.

Trên đường đến trường, cô nàng vừa đi vừa cắn môi suy nghĩ nên phải nói như thế nào khi qua lớp của Gin. Chắc chuyện anh và cô làm người yêu của nhau qua giao kèo đã được hai lớp biết hết rồi, bước qua đó rủ cậu ta đi ăn trưa thì chắc cái mặt cô biến thành cái thớt dày luôn quá!

Vừa bước vào lớp, Bảo Anh đã được bao nhiêu ánh mắt tò mò đổ dồn về phía mình. Cô nàng chỉ mới đặt mông ngồi xuống, thì cả lớp đã bu lại, thay phiên nhau hỏi liên tục:

"Bộ cậu và Shinakawa hẹn hò rồi hả?? Cậu thua mà sao lời thế?"

"Nghe đồn Shinakawa là người nghĩ ra trò hẹn hò đúng không?"

"Coi chừng từ giao kèo chuyển qua yêu nhau thật luôn đó nha! Tớ nghi lắm đó..."

"Aaa!! Hôm nay Chii – chan làm hai hộp bento kìa! Chắc chắn là làm cho Shinakawa rồi!"

"Ghê chưa, mới quen ngày một ngày hai mà đã tình vậy rồi!"

"Ôi hương vị của tình yêu... làm sao cưỡng lại?"

Cả đám cười rộ lên, Bảo Anh vừa nổi da gà vừa đỏ mặt, ngồi im như phỗng chẳng nói được tiếng nào, để mặc cho mọi người muốn bàn cái gì thì bàn, muốn tán cái gì thì tán! Hồi trước quen Jiro cô cũng làm hai hộp như thế này, sao không ai để ý, mà giờ làm cho Gin mọi người lại để ý ghê vậy chứ?

Trong khi đó, ở bên lớp của Gin, anh cũng đang bị "chất vấn" trong tình trạng vô cùng nghiêm trọng.

"Hẹn hò rồi cơ á?? Sao cậu lại đi đề nghị như vậy??"

"Đáng lẽ ra cậu phải ra điều kiện gì đó chứ...! Chứ chỉ làm bạn gái không thì quá lời cho cậu ấy còn gì?"

"Kinh hồn... tớ nghe nói cậu ấy còn làm bento cho cậu nữa cơ! Mới quen ngày một ngày hai mà đã tình vậy rồi à?"

Gin cũng chẳng biết phải trả lời từ đâu!

Sao mà khó xử thế trời ơi...

Nghỉ trưa, thời khắc quan trọng đã đến. Bảo Anh hùng hồn đi qua mở cửa lớp 1 – 2, chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng vào trong lôi sền sệt bạn Gin đang ngồi đọc sách ra ngoài trước bao nhiêu cái nhìn quái dị ném về phía hai người.

"Không thể nhẹ nhàng hơn được à?" Anh mỉm cười hỏi cô.

"Không đánh nhanh rút nhanh, cậu muốn bị nhìn cho xấu hổ đến chết à?" Bảo Anh thở hồng hộc, tay giữ chặt nút buộc tấm vải đựng hai hộp bento.

"Tôi thích nhìn bộ dạng lúc em xấu hổ." Anh vươn tay cầm lấy bữa trưa, rồi nắm tay cô "Muốn đi đâu ăn?"

"Ra bên hông trường đi! Chỗ đó mát mẻ, có bóng cây nữa..." Bảo Anh ngập ngừng yêu cầu.

"Được! Đi thôi!" Anh quay lưng, bước đi, đồng thời kéo nhẹ tay của cô để cô nhấc bước đi theo anh.

Chỗ này thật sự rất lí tưởng! Có hẳn một hàng ghế đá dưới một tán cây cao, xoa dịu đi cái nắng của cuối hè. Thu sắp về rồi, nên những đợt nắng nóng này chắc sẽ không còn kéo dài lâu nữa, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu.

"Sao em biết được chỗ này?" Gin vừa mở nắp hộp bento vừa hỏi.

"Hồi đó Jiro và tôi thường ra đây để ăn trưa." Bảo Anh lấy đũa ra, rồi chắp hai tay lại thật mạnh và nói "Itadekimasu!"

Cơ thể Gin hơi khựng lại. Anh hiểu, nếu còn ở trong trường, thì đi đâu cũng có hình bóng của Jiro. Bảo Anh và Jiro có nhiều kỉ niệm đáng nhớ ở trường, nên không thể nào để cô quên hoàn toàn được.

Anh thật sự ghen, và cũng có hơi buồn lòng.

Anh không phải là người con trai đầu tiên xuất hiện trong trí nhớ của cô.

Bảo Anh thấy Gin chưa động đũa, nên cảm thấy hơi kì lạ. Cô nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Không muốn ăn hả?"

Gin hơi giật mình, lắc đầu: "Không phải! Tôi suy nghĩ vài thứ thôi."

Bảo Anh nhìn anh, rồi cúi xuống nhìn bóng cây đang in hằn dưới mặt đất một hồi, trong lòng đột ngột cũng lóe lên vài suy nghĩ vẩn vơ.

"Nè... Cậu biết không?"

Gin quay sang nhìn cô với đôi mắt chất đầy sự tò mò.

"Thứ đẹp nhất chính là kỉ niệm, nhưng hiện tại mới chính là thứ quan trọng nhất. Tôi trân trọng kỉ niệm, tôi nhắc nó là để tôi không thể quên. Nhưng hiện tại chính là thứ tôi yêu thương nhất, bởi vì hiện tại cho tôi cơ hội tạo ra những kỉ niệm, trong đó, có cả cậu."

Bảo Anh mỉm cười, tựa như tia nắng cuối hạ nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt của Gin. Cô đột ngột đưa tay lên, đưa lên miệng anh một miếng trứng.

"Cho nên, ăn đi! Đừng có ủ dột nữa. Lần đầu tiên tôi thấy cậu buồn, nên trong lòng cũng có hơi buồn..." Má cô hơi phớt hồng, nhưng lời nói lại rất bình tĩnh "Vớ vẩn! Mới hẹn hò có hai ngày mà đã ghen tuông các kiểu..."

Gin tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô, rồi lẳng lặng ngậm một nửa miếng trứng vào miệng, còn một nửa thì lại chìa ra bên ngoài.

"Không ngon à?" Bảo Anh sợ Gin không thích nên làm hành động đó. Ai ngờ...

Ai ngờ, anh lấy tay đẩy đầu cô sát lại, để miệng cô chạm vào nửa miếng còn lại, chạm hẳn vào môi của anh.

Lúc buông ra, nửa miếng trứng đã ở hẳn trong miệng cô rồi. Anh cười cười: "Ăn như vầy coi bộ ra dáng hẹn hò hơn đấy. Thử lại không?"

Bảo Anh đơ đến mức mặt mình đỏ lúc nào cũng không biết. Sau khi đã hoàn hồn, cô vừa nhai vừa ôm cục hận to bự. Nuốt xong, cô túm lấy cổ anh và lắc liên hoàn.

"Đồ biến thái thích lợi dụng!!!!"

Anh gỡ tay cô ra một cách dễ dàng, từ tốn bảo: "Một đôi hôn nhau là chuyện hết sức bình thường."

"Bình thường cái gì chứ hả???" Cô nàng hét ầm lên.

"Coi như lúc nãy tôi thừa nhận tôi ghen đi." Gin khoanh tay, khẽ nhướn một bên lông mày, mặt thoáng hồng nói.

Bảo Anh ngây ngốc nhìn anh, tự nhiên quên luôn cơn tức giận đang hiện diện trong lòng. Cậu ta ghen à? Ghen cái gì chứ...? Ghen vì cô nhắc lại chuyện cũ sao? Ôi trời, chỉ là hẹn hò qua giao kèo thôi, có cần diễn sâu vậy không?

Vậy thì, cái hôn lúc nãy có thật cũng là diễn sâu hay không?

"Làm lại lần nữa đi."

"Xê ra!! Cậu thích ăn đòn à?"

Chẳng cần ăn bữa trưa, Bảo Anh ăn cục tức với ngại ngùng thôi cũng đủ no rồi!!!

"Ăn đòn thì sao? Sở thích không có sự tranh cãi." Bạn Gin vẫn chưa chịu từ bỏ.

"Im đi!! Lo ăn cho lẹ rồi còn lên lớp." Mặt bạn Bảo Anh nhăn như khỉ ăn ớt, khó chịu nói.

"Thôi làm thế này đỡ vậy..." Nói rồi, bạn Gin áp hai tay vào má bạn Bảo Anh, xoay mặt cô sang, hôn một cái vào trán khiến cô giật bắn người, lấy tay đấm loạn xạ vào người anh.

Anh không cần nhiều, chỉ cần cô ở bên cạnh anh là đủ rồi...
Bình Luận (0)
Comment