Là do gió đầu đông về làm lạnh tay tôi, hay là do đôi tay này không có bàn tay nào khác nắm lấy...?Bước sang tuần mới, mọi thứ trở về nhịp sống cũ. Trường Keihatsu sau vụ dàn đèn sân khấu bị rơi phải tiếp đón bao nhiêu là phóng viên, cảnh sát đến để ghi hình, điều tra, đưa tin... vân vân và mây mây... Hôm nay là thứ hai, các phóng viên tập trung ở hiện trường khá đông, học sinh cũng không thể sinh hoạt chung đầu tuần ở hội trường nên hiệu trưởng bèn đồng ý cho phép họ vào quay phim. Phóng viên chưa về hết thì cảnh sát đến. Họ vào kiểm tra hệ thống dây đỡ và nhiều thứ khác, hỏi han vài người có mặt vào lúc sự cố xảy ra mấy câu rồi mới chịu ra về. Mãi đến tận giờ nghỉ trưa, trường mới được trả lại sự yên bình.
"Không biết cái tên kia có bị phỏng vấn không nhỉ...?" Bảo Anh ngồi chống cằm, hai chân nhẹ nhàng đung đưa còn mắt thì bâng quơ nhìn lên trần nhà lớp học. Hôm nay Gin không đi học, không biết đã ra viện chưa...
Tại sao cô phải lo nghĩ cho cái tên khốn kiếp ấy chứ? Chẳng phải cậu ta suýt nữa đã hại đời con gái của cô hay sao?
Vừa nghĩ đến chuyện đó, thì kí ức của ngày hôm qua lập tức ập tới khiến Bảo Anh một phen đỏ mặt, tim đập liên hồi. Gin đã nhìn thấy hết, chạm lên từng tấc da và hôn vào khắp cơ thể của cô... Nhất là ở cổ, dấu hôn rất nhiều và rất đậm, vì anh hôn cổ cô nhiều nhất. Tay cô vô thức để lên cổ mình, môi mím lại, đáy mắt đỏ lên như muốn khóc. Cái tên biến thái! Hận cậu ta còn không hết, tại sao cô lại phải lo nghĩ cho cậu ta vào lúc này chứ? Cậu ta bị phỏng vấn, hay nằm rục xương trong bệnh viện cũng chẳng liên quan gì đến cô.
"Nè Chii – chan! Cậu nói ai bị phỏng vấn...?" Ayane đang kệ nệ ghép bàn lại để chuẩn bị ăn trưa, nghe Bảo Anh lầm bầm gì đó nên vô tư hỏi lại.
"Hả?" Cô nàng bị hỏi giật mình, rời cằm mình khỏi lòng bàn tay, ngơ mặt ra.
"Còn ai vào đây nữa?" Sumire từ đâu chui vào, hất tóc một cái "Tất nhiên là Shinakawa rồi."
"Ồ!!" Ayane bật ra một tiếng đầy thích thú "Vậy mà tớ nghĩ không ra..."
Bảo Anh mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn. Trời đất!!! Lúc nãy cô nói thẳng tuột ra luôn ư? Nghĩ nhiều đến mức không biết phân biệt đâu là nói bằng miệng đâu là nói trong đầu... Cô điên thật rồi!
"Cậu ấy là bệnh nhân mà! Chắc sẽ không bị làm phiền nhiều quá đâu." Ayane tiếp lời, lấy một cái ghế đặt cạnh Bảo Anh và ngồi xuống, lôi hộp bento ra, rồi nhìn đám bạn một lượt "Ý! Hôm nay Sakura nghỉ sao Sumire?"
"Ừ. Cậu ấy bị cảm cúm rồi." Sumire kéo ghế ngồi xuống, thuận mắt nhìn sang Bảo Anh ngồi bên trái mình "Nè Chiaki, cậu làm gì mà lấy tay che cổ hoài vậy? Mới bị ma cà rồng cắn à?"
"Hả? À..." Bảo Anh nghe Sumire chọc mới giật mình bỏ tay xuống "Hôm qua bị muỗi đốt..."
"Cho tớ xem nào." Sumire đưa tay lên, từ từ hướng về phía cổ áo của Bảo Anh. Cô nàng thấy có mối nguy hiểm nên ngay lập tức lấy tay che lại, hất tay cô bạn ra.
"Ăn trưa đi!" Bảo Anh mở nắp hộp cơm trưa, cầm lấy đũa.
Gần hai tháng nay toàn ăn trưa với Gin, giờ mới có dịp ngồi chung với bạn bè như thế này, Bảo Anh phải thấy thoải mái hơn mới phải... Tại sao cô cứ cảm thấy như đang thiếu thốn thứ gì đó cơ chứ? Thứ gì đó mà cô không nói được. Cảm giác này không hề nổi trội, chỉ đang âm ỉ trong đáy lòng, nhưng đủ để khiến cô khó chịu.
"A!! Shinakawa kìa!!"
Sumire bất ngờ hét to lên, chỉ tay ra ngoài hành lang khiến Bảo Anh đầu óc đang ở trên mây phải giật mình trở lại thực tại, "Hả? Cái gì? Cậu ta đâu...?" Cô đánh rơi cả đôi đũa xuống đất lúc nào không hay, vội vã nhìn dáo dác xung quanh. Cậu ta vào rồi sao? Vết thương đã khỏi chưa mà...
Cô nàng ngay lập tức khựng người lại. Cô có thấy ai đâu? Hay cậu ta về lớp rồi? Mặt cô ngơ ra, lông mày nhíu lại, đứng bật dậy khỏi ghế khiến cho đám bạn buồn cười không chịu được. Sumire ôm bụng, vừa cười ngặt nghẽo vừa giải thích: "Giỡn có tí mà cậu tin thật à? Rớt cả đũa luôn rồi kìa."
Bảo Anh ngu ngơ nhìn Sumire, thân thể cứng đơ. Hóa ra chỉ là đùa thôi sao?
"Đây, lấy đũa của tớ ăn đi này, tớ ăn xong rồi." Sumire thấy cô bạn vừa bị mình lừa cứ đứng trơ mặt ra nên lại tiếp lời "Cậu suy nghĩ cái gì mà cả đám ăn xong từ mùa quýt rồi cậu còn chưa động tới một hạt cơm vậy hả? Nhịn đói vì trai là hành động ngốc nghếch nhất đó biết chưa?""
"Chỉ vì cậu yêu đồ ăn hơn trai nên mới nói vậy thôi..." Ayane cười khùng khục vẻ châm chọc, ánh mắt nhíu lại tỏ vẻ "khinh rẻ" (giả vờ) "Thảo nào đến giờ vẫn ế..."
"Cậu thì sao?" Sumire quắc mắt nhìn cô nàng có gương mặt trẻ con đang xóc xỉa mình, che miệng lại cười, chớp chớp mắt mấy cái "Chẳng phải mười sáu năm chưa có một mảnh tình vắt vai à?"
"C... cái đó là do... không tìm được người thích hợp!" Ayane đỏ mặt phân bua, rồi quay qua Akiko mè nheo "Aki!! Sumire đang động chạm nỗi đau của tớ kìa."
"Nhưng cậu ấy nói đúng mà..." Akiko cười tít mắt, khiến tim cô nàng Ayane tựa như bị đâm một nhát chí mạng.
Trong khi đám bạn đang lao nhao tranh luận, thì Bảo Anh vẫn đứng im như trời trồng. Được một lúc, cô chầm chậm ngồi phịch xuống ghế, lấy đũa của Sumire và từ từ gắp đồ ăn trong hộp bento của mình bỏ vào miệng. Cô tự hỏi mình có tật giật mình từ lúc nào vậy? Cứ hễ nghe cái quái gì liên quan đến Gin là tai tự động thính lạ thường, cơ thể không kiểm soát được, không đứng dậy thì cũng đưa mắt nhìn xung quanh.
Bảo Anh lặng lẽ kết thúc bữa ăn. Từ sau khi ăn trưa xong, cô nói rất ít, hầu như không tham gia vào những cuộc trò chuyện của lớp. Thầy chủ nhiệm có nhờ vả gì thì đi làm vô cùng hăng say, thậm chí còn muốn nhận thêm việc.
Cô đang muốn đầu óc mình quên đi hình ảnh đáng ghét của Gin.
Cô vô cùng, vô cùng ghét, vô cùng hận anh... chẳng phải trước giờ đều như vậy sao?
Thứ ba, Gin cũng không đi học.
Bảo Anh ngồi trên sân thượng ăn trưa. Tay cô cầm điện thoại, cứ bấm số của anh rồi lại thoát, rồi lại bấm lần nữa! Cô lặp đi lặp đi hành động đó hàng chục lần mà lại không dám bấm nút gọi. Gọi bây giờ lỡ Gin lại chọc cô nữa thì sao? Không được! Gọi thì chẳng khác nào tự nhận mình nhớ cậu ta, mà trong khi đó lại muốn quên. Không được gọi!
Gió thu thổi qua làn tóc của cô, mát rượi, nhưng cũng có chút lạnh lẽo.
"Sao rồi? Cậu có gọi cho Shinakawa chưa?" Sumire thấy cô cứ ngẩn người ra thì lên tiếng hỏi.
"À... Chưa! Gọi làm gì, chắc ngày mai cậu ta sẽ đi học thôi mà..." Bảo Anh cười và buộc miệng nói để chữa cháy tình hình, đồng thời đó cũng là câu để cô tự trấn an bản thân. Cô không thể hành động lung tung được!
Đúng vậy, chắc là ngày mai... Gin sẽ đi học thôi mà!
Nhưng cô lại chẳng hề hay biết, Gin phải đang lao đầu vào công việc, cả ngày phải ở công ty để họp, kí các giấy tờ quan trọng liên quan đến buổi họp báo... Tất cả công việc đều dồn hết vào anh, anh còn không thể về nhà để ngủ chứ huống hồ chi là lên lớp học.
Kuro cũng giúp anh một tay, nhưng hết việc này lại có các việc khác để làm. Rõ ràng là chủ tịch đang làm khó với anh, vì lâu rồi anh không trở lại công ty đây mà! Nhưng anh mặc kệ, chỉ cần ông ta không đụng chạm đến Chiaki, anh sẽ làm tất cả những gì mà ông ta muốn.
Các cuộc gặp mặt với đối tác của các công ty trong nước cũng được giao cho chính anh đảm nhiệm. Lịch làm việc của anh dày kín, thậm chí còn không có thời gian để nhớ cô.
"Giám... à không, cậu Shinakawa, uống cà phê nghỉ ngơi tí đi."
"Kuro, từ giám đốc tôi còn thấy dị ứng hơn cả từ cậu chủ nữa đấy. Cậu mà gọi tôi như vậy lần nữa thì đừng hỏi tại sao miệng cậu lại bị keo dán lại." Gin không ngẩng đầu lên, vẫn tập trung vào việc ký giấy tờ, rồi lại chuyển tầm nhìn sang laptop, chẳng hề liếc mắt sang Kuro lấy một lần "Với lại uống cà phê quá nhiều cũng không tốt, tôi không yếu đến mức ngủ gục trên bàn làm việc đâu."
Kuro cúi đầu xuống đầy kính cẩn: "Nếu cậu không uống thì tôi uống vậy. Cà phê của công ty rất ngon, bỏ đi thì hơi uổng."
Dây thần kinh trong đầu Gin đang căng như dây đàn, nghe thêm câu nói của Kuro thì lại càng căng ra nhiều hơn.
Cộc... cộc...
"Vào đi." Giọng anh vô cùng bình thản và nhỏ nhẹ, nhưng đủ cho người bên ngoài nghe thấy để mở cửa và bước vào trong.
"Thưa giám đốc... Mười lăm phút nữa là cuộc họp bắt đầu."
Kuro nghe cô thư kí kia nói thì nổi hết cả da gà. Anh ta nhìn qua Gin, mặt cậu chủ đang tối sầm lại vì bị chọc trúng chỗ dị ứng. Tiêu rồi! Tiêu thật rồi!
"Tôi biết rồi!" Gin ngẩng mặt lên, cười xã giao và điềm tĩnh đáp lời.
Cô thư kí kia hơi cúi đầu xuống, tỏ vẻ ngại ngần mấy giây rồi quay lưng đi ra ngoài.
Kuro há hốc mồm ra, hết nhìn cánh cửa ra vào vừa đóng lại nhìn sang Gin đang đứng dậy, chỉnh trang lại caravat. Không công bằng! Tại sao cô ta gọi được mà anh ta lại không gọi được. Thử đánh liều gọi xem...
"E hèm... Giám đ—
Chưa kịp phun hết chữ "đốc" ra khỏi miệng, Gin đã trừng mắt lên nhìn anh ta, đồng thời lôi trong hộc tủ ra nguyên lọ keo dán sắt, giơ giơ lên với sát khí dâng trào.
"Cậu thích bôi keo lên môi từ trái sang phải hay từ phải sang trái đây?"
"Thôi bỏ đi, chuyện họp quan trọng hơn." Kuro cười đầy thân thiện và tỏ vẻ hối lỗi rất chân thành. Gin để lọ keo lên bàn, rồi bước ra khỏi bàn làm việc, mở cửa đi ra ngoài trước.
Kuro nhìn theo bóng lưng của cậu chủ, tự hỏi rằng chẳng biết có phải cậu ấy đã quên hẳn Chiaki đi, hay là rất cố gắng dằn lòng lại để không phải nhớ?
Công việc đeo bám theo Gin, nhưng không thể làm gục ngã anh. Hình bóng của cô cũng đeo bám theo Gin, nhưng lại giết chết lòng anh bằng nỗi nhớ, không chỉ một lần, mà là cả trăm nghìn lần.
Anh chỉ còn biết kìm nén lại, giữ bình tĩnh và lạnh lùng bước tiếp.
Kuro nhìn lên bàn làm việc của Gin, thấy anh quên mang theo laptop nên đi tới để lấy hộ. Đột nhiên, khi anh ta vừa chạm vào nó, thì trong đầu lại lóe lên một ý tưởng.
Anh ta lục lọi các file trong máy của Gin. Chắc chắn, chắc chắn sẽ có một file đặc biệt, anh ta biết mà!
File đặc biệt lưu những gì thuộc về Miyamoto Chiaki.
Gin đến phòng họp sớm năm phút. Vừa ngồi xuống ghế, anh lại sực nhớ mình đã để quên laptop trên phòng làm việc! Đúng là đãng trí thật mà! Lát nữa anh còn phải thuyết trình, bao nhiêu dữ liệu đều nằm trong máy. Phòng họp anh đang ngồi là ở tầng hai mươi bảy, bây giờ phải lết lên trên tầng ba mươi bảy để lấy máy tính, nghĩ tới thôi đã muốn dẹp đi chuyện họp hành rồi.
Định đứng dậy để lên phòng lấy, thì Kuro đã xuất hiện trước cửa phòng họp, trên tay cầm theo laptop của anh và cúi đầu chào anh: "Cậu để quên laptop, tôi đem xuống cho cậu."
Gin lại ngồi xuống, đúng lúc các thành viên khác và chủ tịch đến. Cuộc họp chính thức bắt đầu.
Kuro mở laptop, cắm dây kết nối với màn hình chiếu vào hộ Gin vì anh đang xem lại vài số liệu thống kê.
Lúc màn hình chiếu sáng lên, hiện ra màn hình desktop, thì tất cả mọi người đang có mặt trong phòng lúc ấy đều sững người ra và nhìn chằm chằm. Gin nhìn họ, tự hỏi cái màn hình mặc định của Win 10 sau lưng anh bộ có sức hấp dẫn lắm hay sao mà nhìn ghê dữ vậy?
"Cậu Shinakawa, tới lúc rồi." Kuro đứng kế bên nhắc khẽ "Nhưng cậu để dữ liệu trong file nào thế? Tôi không rõ nên không mở hộ cậu được."
"Để tôi làm." Gin đứng dậy, đặt giấy tờ lên bàn, xoay người lại, thuận mắt nhìn lên màn hình chiếu.
Ngay lập tức, mắt anh mở to lên hết cỡ, nhìn chằm chằm vào đó, rồi lại nhìn vào màn hình của laptop. Anh để hình của Chiaki làm màn hình nền desktop từ hồi nào vậy?
Bức hình này là lúc cô và anh đi chơi với nhau hồi còn hẹn hò qua giao kèo. Lúc ấy cô đang đi phía trước anh thì đột nhiên đứng khựng lại, ngước mặt lên trời, nhắm mắt lại và mỉm cười khẽ nói: "Gió mát quá đi... Shinakawa! Cậu có thấy mát không?"
Gin lúc ấy đã không trả lời, đôi chân anh bước chệch về phía bên phải, lấy điện thoại ra.
Nhìn cô lúc ấy theo góc độ ngang thật sự rất đẹp và yên bình đến khó tả. Anh mỉm cười, tay ấn nút chụp. Anh chụp xong rồi cô mới phát hiện ra, thôi ngước lên và nhìn anh, bất mãn: "Cậu dìm hàng tôi đó hả?"
Anh xoa đầu cô, cất điện thoại đi và nói: "Ừ, lúc nãy nhìn em xấu kinh khủng."
"Đưa điện thoại đây!! Xóa tấm đó đi, xóa ngay!! Đồ trời đánh này."
Cô đã vừa tức giận vừa xấu hổ yêu cầu như vậy, nhưng anh lại không xóa.
Hiện tại có muốn quay về những giây phút ấy cũng không thể được nữa.
Bởi vì công việc, bởi vì cho cô an toàn, và bởi vì anh hận chính mình. Anh không thể kiểm soát bản thân, suýt nữa đã cướp đi lần đầu tiên của cô. Nhưng thật sự lúc ấy anh không dừng lại được. Gương mặt lúc ấy của cô, hơi thở của cô, da thịt của cô làm anh mất hết đi lý trí. Đến bây giờ, anh có quỳ xuống cầu xin chắc cô cũng sẽ chẳng thay đổi cách suy nghĩ về anh. Anh trong mắt cô bây giờ chỉ là một tên khốn nạn, một tên đê tiện không hơn không kém.
Anh tạm gạt hết mọi suy nghĩ, bắt đầu tập trung vào công việc, nhưng có gạt bỏ cỡ nào thì hình ảnh của cô vẫn ở lại trong tâm trí của anh.
Chẳng biết từ khi nào, mà cô đã trở thành tất cả đối với anh...
Hơn một tuần trôi qua, Gin vẫn không đến trường.
Bảo Anh dạo này thường thức dậy và đi học rất sớm. Cô không hiểu sao mình không thể ngủ được. Mỗi lần nghe tiếng chuông tin nhắn hay có điện thoại của ai đó gọi đến là cô giật mình chộp lấy điện thoại ngay lập tức, nhưng lần nào cũng phải khẽ thở dài thất vọng.
Kết thúc một ngày học nữa, dĩ nhiên là anh vẫn không đến trường. Bảo Anh về nhà, tắm rửa, ăn tối, rồi leo lên phòng làm bài tập.
Đang loay hoay tìm tờ nháp, thì chiếc điện thoại nằm im lìm trong góc bàn lập tức đập vào mắt cô. Cô lưỡng lự vài giây, rồi cầm nó lên, mở khóa màn hình.
Không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi nào từ cậu ta cả.
Cô cắn môi, quyết định đánh bạo nhắn cho anh một tin. Đành phải làm mặt dày nhắn trước vậy.
"Cậu thấy sao rồi?" Không được! Như vậy thì chẳng phải là hơi quan tâm thái quá rồi sao? Phải xóa gấp.
"Nè biến thái, xuất viện chưa vậy?" Câu này có vẻ được đấy.
Cô ấn gửi, rồi bỏ điện thoại qua một bên, tiếp tục làm bài trong khi tim đập chân run chờ đợi tin nhắn đến.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Bảo Anh đã làm xong hết bài tập, nhưng điện thoại vẫn chẳng có tín hiệu nào. Đã hai tiếng trôi qua rồi.
Cô nhắn thêm một tin nữa: "
Nè, bơ tôi đó hả?" rồi tắt đèn học, ngả người xuống giường, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cảm giác chờ đợi này, thật sự rất khó chịu.
Không những không trả lời tin nhắn của Bảo Anh, mà hai tuần tiếp theo, anh cũng không đi học, vậy là tròn một tháng anh không đến trường.
Bảo Anh ngồi thơ thẩn ở băng ghế cũ dưới tán cây. Anh nghỉ học lâu như vậy không sợ mất bài hay sao? Anh chưa xuất viện, hay là do anh không muốn nhìn thấy cô nên mới không đến trường?
Suốt một tháng, cô đã gửi cho anh bao nhiêu tin nhắn rồi, nhưng chẳng lần nào nhận được hồi âm. Chẳng hiểu sao cô vẫn có đủ kiên nhẫn để nhắn hết tin này đến tin khác trong khi anh không trả lời như vậy.
Bảo Anh ngước mắt lên trời, nhìn những chiếc lá cuối cùng sắp rụng xuống, bỏ lại cành cây đứng chơ vơ. Gió thổi đã mang theo hơi lạnh, người người đã bắt đầu khoác thêm áo. Đông về rồi.
Cô đưa điện thoại lên ngang tầm mắt mình, quyết định sẽ gọi cho anh một cuộc điện thoại. Lấy hết can đảm để bấm nút gọi, nhưng đáp lại cô chỉ là một chuỗi dài tiếng bíp vô cảm và giọng nói để lại lời nhắn.
"Nè, cậu vứt điện thoại ở đâu vậy hả? Mau nghe điện thoại đi được không?" Cô giở giọng chán chường ra để che lấp đi sự xấu hổ. Nói xong, cô tắt máy, thở dài ra một hơi và nhíu mày lại.
Nửa tiếng trôi qua, nhưng chiếc điện thoại đang nằm trong tay cô vẫn im lìm, không có bất cứ âm thanh nào được vang lên. Cô thất vọng, thật sự rất thất vọng!
Chẳng lẽ anh đụng chạm vào cơ thể của cô rồi, cho cô bao nhiêu sự yên bình, sự bảo vệ tuyệt đối, cho cô ôm lấy anh, cảm nhận mùi hương của anh, quen với sự hiện diện của anh,... thì anh lại âm thầm mà bỏ đi như vậy sao? Anh là một kẻ khó ưa, tên đê tiện thích làm cô phải xấu hổ hết lần này đến lần khác, che chở cô hết lần này đến lần khác, khiến cô phải liên tục nghĩ về anh... Vậy mà lúc này lại bặt vô âm tín. Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, mặt mũi cũng không thấy đâu... Cô ghét anh!
Gin dựa đầu vào lưng ghế, đưa hai ngón tay lên xoa hai con mắt mệt mỏi của mình một lát và uống một ít cà phê. Hôm nay việc nhiều hơn bình thường khiến anh hơi mệt mỏi.
Anh cầm điện thoại lên, nhìn màn hình tối đen và có hơi lưỡng lự. Suốt một tháng nay cô liên tục nhắn tin, mà anh lại không thể có thời gian trả lời, thêm nữa, anh vẫn chưa thể quên được anh đã gây ra chuyện gì với cô nên không thể nhắn tin hồi âm được. Bây giờ cô đang làm gì, chằng biết có ăn trưa không hay lại lười chỉ đi uống sữa cho qua bữa đây!
Anh mở khóa màn hình, phát hiện có một tin nhắn thoại từ số của Bảo Anh liền lập tức ấn vào để nghe. Giọng của cô vẫn không thay đổi, một tháng trời rồi anh không được nghe, thật sự anh rất nhớ cô...
Anh tắt tin nhắn thoại, định tắt điện thoại thì có cuộc gọi tới. Là của Chiaki.
Anh định bắt máy, nhưng nghĩ gì đó, rồi lại thôi. Anh đặt điện thoại xuống bàn, tiếp tục công việc. Tiếng chuông reng một lúc rồi chuyển sang tin nhắn thoại.
"Shinakawa..."
Giọng cô ở đầu dây bên kia nghẹn lại, tựa như đang khóc làm các khớp tay của anh tê cứng lại, chẳng thể nào cử động được.
"Cậu là một kẻ tàn nhẫn nhất mà tôi từng biết."
Ở đầu dây bên này, nước mắt của Bảo Anh chẳng biết từ bao giờ đã đầy ắp nơi khóe mắt đỏ ửng, lăn dài xuống má. Giọng của cô cũng nghẹn dần, không thể bật nổi ra câu nào nữa. Cô hít một hơi thật sâu, ráng tiết chế cảm xúc lại. Bây giờ cô khóc thì anh cũng đâu có thể thấy được, khóc cũng bằng thừa thôi. Cô không muốn nước mắt của cô phải rơi xuống vì anh như vậy.
"Cậu nói cậu yêu đơn phương tôi, vậy mà... bây giờ cậu bỏ rơi tôi?"
Bỏ rơi cô?
Thân người của Gin không thể hoạt động được, tim anh đột ngột nhói lên, tựa như có ai đang lấy vật rất nhọn đâm xuyên qua. Anh đang bỏ rơi cô hay sao?
"Cậu là kẻ tàn nhẫn đê tiện, sao cũng được...! Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi có cảm giác đặc biệt dành cho cậu... Vì vậy, Shinakawa, nếu cậu không muốn gặp tôi, thì hãy bắt máy nghe điện thoại đi...
... Bởi vì tôi thật sự rất nhớ cậu..."
Bảo Anh che miệng lại, tắt máy. Cô chỉ nói đến đó được thôi, không thể nói thêm lời nào nữa...
Tin nhắn thoại kết thúc, Gin ngồi thừ ra với đầu óc trống rỗng, anh ngồi im như vậy rất lâu, không hề quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Không còn người cha tàn nhẫn, không còn công việc trong suy nghĩ, chỉ còn duy nhất hình bóng của cô đang khóc nấc lên làm tim anh quặn thắt lại.
"Alo, Kuro! Chuẩn bị xe cho tôi. Dời hai cuộc hẹn đối tác tiếp theo sang ngày khác, bây giờ tôi có việc bận rồi."
"Việc bận?"
Anh trầm mặc vài giây, rồi thấp giọng trả lời: "Tôi đi tìm người... mà tôi đã vô tình bỏ rơi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vài lời của nhỏ au:3
Gửi cho anh sắp sửa bước sang phần cuối rồi...:3
Có đôi điều Reii muốn nói trước:
Phần cuối không còn dễ thương lắm, mà sẽ ngược, ngược vô cùng, ngược cả nam lẫn nữ chính (Y chang cái hồi viết Thiên Sứ Bóng Đêm) vì phải phơi bày quá khứ. Nếu ai vẫn muốn đi theo dấu chân chuyện tình yêu của Gin và Bảo Anh, thì Reii rất cảm ơn vì sự theo dõi ấy. =((
Có câu:
Tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại. Và câu chuyện tình yêu này có lẽ cũng như thế. ~^^~
Love all~~~~