Sáng thứ Bảy, Duyệt Chiêu biếng nhác dựa vào giường đọc sách. Dạo này trời ấm hơn nhiều, cô đã tắt quạt sưởi, ở trong nhà chỉ cần mặc một cái áo len là đủ.
Ánh nắng chiếu rọi sàn nhà, tấm ván gỗ hình vuông nằm nghiêng óng ánh nước, đó là vì cô vừa mới lau xong.
Hôm nay mới hơn năm giờ sáng Duyệt Chiêu đã tỉnh dậy, cô dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ. Bây giờ cơn buồn ngủ ập tới, mới đọc mấy trang sách mà mắt đã díp cả lại, ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng chuông cửa, Duyệt Chiêu mở mắt ra và xuống giường, nhặt quyển sách bị rơi xuống đất rồi mới đi mở cửa.
Mạc Sậu xách hai túi đồ đứng bên ngoài. Thấy anh, tâm trạng của Duyệt Chiêu thoắt cái tốt hơn rất nhiều.
Không ngờ Mạc Sậu lại đưa cho cô ly cà phê nóng và hai chậu hoa. Một chậu hoa lan và một chậu hoa ông lão*. Duyệt Chiêu rất thích, phấn khởi ngắm hai chậu hoa đang nở, thầm nghĩ phải chăm thế nào đây.
Anh nói với cô: “Chủ tiệm nói dễ trồng lắm, có nắng và thông gió là được.”
Duyệt Chiêu mỉm cười, nghĩ bụng chủ tiệm tất nhiên phải nói dễ trồng rồi, như vậy mới dễ bán chứ.
Cô đặt hai chậu hoa lên cửa sổ cạnh chậu hoa thủy tiên để phơi nắng, lát nữa sẽ lên mạng tìm cách chăm sóc sau.
Đặt chậu hoa xong, cô tò mò hỏi Mạc Sậu: “Sao anh lại tặng hoa cho tôi?”
Anh thản nhiên đáp: “Thì muốn tặng thôi.”
Duyệt Chiêu lẩm bẩm nói: “Vậy à?”
Hình như ai cũng biết tặng hoa là có ý gì.
Mạc Sậu hỏi cô: “Có điều lúc mua quên hỏi cô, cô có thích chơi hoa không?”
Duyệt Chiêu gật đầu: “Thích lắm, nhất là vào xuân. Hồi còn ở nhà, hầu như ngày nào cũng có hoa mới, hoa hồng, thược dược, tường vi, uất kim hương, tôi mua rất nhiều lọ hoa có hình dáng khác nhau để cắm hoa, vậy nên dù ở trong phòng thì cũng có cảm giác như đang ở vườn hoa.”
Có điều không phải do tự tay chăm sóc mà hoa trong nhà đều do thím Trương quản lý.
Mạc Sậu hỏi: “Cô thích hoa hồng?”
Duyệt Chiêu nói: “Thích chứ, ai mà chẳng thích hoa hồng?”
Mạc Sậu nhìn cô, cô bỗng nhận ra lời nói của mình dễ gây hiểu lầm nên vội nói: “Anh đừng mua gì nữa nhé, hai chậu này cũng đủ làm tôi vật vã rồi, thêm nữa chắc xỉu.”
Cô vừa nói vừa nhìn chậu ông lão trắng như tuyết và chậu lan màu vàng, yên tĩnh dịu dàng, giúp căn nhà như có thêm sức sống.
Đẹp quá.“Đúng rồi, thấy cô phơi quần áo ngoài kia.” Mạc Sậu nhìn ra cửa sổ, “Đã bảo cứ đưa cho tôi khỏi giặt rồi mà, sao cô lại giặt thế?”
“Thế đâu có được, tôi mặc lâu rồi, có mùi đó.” Duyệt Chiêu nói, “Chờ nó khô tôi sẽ trả cho anh.”
“Mùi của cô thì chắc là không hôi đâu.” Mạc Sậu nghĩ bụng tiếc quá chậm chân rồi, đáng lẽ không được để cô giặt.
“Nói cho anh biết, bây giờ người tôi nồng mùi dầu mỡ lắm đấy.” Duyệt Chiêu cười nói xong, chầm chậm đi tới bàn ăn, cầm ly cà phê nóng mà Mạc Sậu mua, hớp một ngụm. Mùi cà phê rất đậm, giúp cô tỉnh táo hẳn ra.
Hiếm khi được nghỉ, Mạc Sậu muốn rủ Duyệt Chiêu đi chơi nhưng đang định mở lời thì lại nghe cô nói: “Sáng giờ dọn nhà mệt rã cả người, ly cà phê này đúng lúc ghê.”
Mạc Sậu nghĩ ngợi một hồi, bèn nói: “Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền nữa.”
Duyệt Chiêu “ừm”, nhìn đồng hồ, tới giờ cơm trưa rồi, cô hỏi: “Hay anh ngồi chơi thêm lát nữa, tôi nấu sủi cảo cho anh ăn?”
Mạc Sậu không muốn cô mệt thêm, cũng sợ làm phiền cô nên chỉ mỉm cười và nói: “Thôi, tôi chưa đói, giờ chỉ muốn về nhà ngủ thôi.”
Anh đã nói vậy, Duyệt Chiêu không giữ lại nữa.
Mạc Sậu về nhà, gặp Du Đằng đang chuẩn bị đi.
Hiện giờ, trừ khi cần thiết, họ sẽ không nói chuyện với nhau. Có điều hôm nay Du Đằng đang vui nên chủ động bắt chuyện: “Hôm nay đẹp trời, tôi tính đi shopping. Cậu thì sao, tính làm gì không?”
“Ngủ.” Mạc Sậu đi qua Du Đằng, về phòng mình.
Du Đằng đứng im, lặng lẽ cười nhạo anh bạn cùng nhà EQ thấp của mình, bị từ chối mà còn đeo bám người ta, đeo bám lâu vậy rồi mà vẫn chưa rủ được người ta đi chơi, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ người ta tuy lao động tay chân nhưng muốn cặp kè đại gia, chỉ xem cậu là lốp xe dự phòng thôi, ngu hết thuốc chữa.
Du Đằng vuốt mái tóc bóng loáng của mình, ngân nga bỏ đi.
Mạc Sậu ngủ không biết bao lâu, mãi đến khi nghe có người gọi, anh mới tỉnh dậy.
Anh đi ra mở cửa. Duyệt Chiêu đứng bên ngoài, mãi đến khi nhìn thấy Mạc Sậu, cô mới thôi lo lắng.
“Hửm?” Mạc Sậu nhìn cái bát được đậy kín nắp trên tay Duyệt Chiêu.
Cô giải thích: “Ban nãy tôi nấu mì trứng cà chua, nhớ ra anh còn chưa ăn trưa nên mới bưng sang cho anh. Nào ngờ nhấn chuông hoài mà không thấy gì, gọi anh cũng không đáp lại, tôi cứ tưởng anh…”
Mạc Sậu hỏi: “Tưởng tôi đói đến ngất xỉu luôn rồi?”
Duyệt Chiêu gật đầu.
“Tôi không yếu ớt vậy đâu.” Mạc Sậu nhận lấy cái bát rồi hỏi: “Cô muốn vào ăn cùng không?”
Cô cười nói: “Thôi, trong nồi còn hơn nửa bát lận, tôi về nhà ăn.”
Duyệt Chiêu xoay người trở về, Mạc Sậu nhìn lưng cô, hỏi: “Ăn xong cô định làm gì?”
Cô không quay đầu lại, chỉ nói: “Lấy quần áo vào, đi tắm, nghỉ ngơi khoảng một tiếng rồi nấu cơm, ăn xong thì đi làm.”
Nghe thời gian biểu sát sao của Duyệt Chiêu, anh hoàn toàn từ bỏ ý định rủ cô đi chơi.
Mạc Sậu vào nhà ăn mì trứng cà chua, ăn hai miếng phát hiện nước mì nhạt như không cho muối. Anh vào bếp, bỏ ít muối vào bát rồi khuấy đều, nghĩ thầm cuối tuần sau phải rủ cô đi chơi mới được. Tại sao chỉ một câu nói đơn giản lại bị anh làm phức tạp lên thế chứ? Ánh mắt Mạc Sậu u ám.
Sợ cô từ chối? Không phải.
Là sợ cô khó xử.
Có lẽ cô chỉ muốn làm bạn với anh, nếu anh không biết giữ chừng mực mà liên tục bày tỏ tình cảm rõ ràng, khiến cô áp lực rồi chủ động giữ khoảng cách với mình, lúc đó anh sẽ chẳng còn cơ hội gì nữa.
Tối đó Duyệt Chiêu đi làm ở quán ăn gặp lại mấy người khách quen.
Họ rất trẻ, dường như là sinh viên đại học, đã tới đây ba ngày liên tục rồi, ngày nào cũng nhờ cô đề cử món ăn. Cho dù Duyệt Chiêu đang bận thì cũng đợi đến khi cô rảnh rồi mới gọi món, sau đó hỏi cô mấy câu đâu đâu, lại còn nháy mắt với nhau giống như đã bàn bạc xong cách trêu ghẹo cô vậy.
Có điều vì họ không có ác ý nên Duyệt Chiêu vẫn lịch sự phục vụ.
“Chị ơi, đợi chút.” Một chàng trai đeo kính gọng đen đặt tờ thực đơn xuống, gọi Duyệt Chiêu lại, “Add Wechat được không chị? Không phải em, là cậu này.”
Duyệt Chiêu men theo tay cậu ta nhìn sang chàng trai mặc áo hoodie trắng bên cạnh. Khi mắt họ chạm nhau, chàng trai hoodie trắng cười ngượng ngùng với cô.
Cô lúng túng: “Xin lỗi, điện thoại chị không tải app Wechat.”
“Vậy số điện thoại thì sao? Cho em xin số đi chị? Tụi mình kết bạn nha.” Chàng trai đeo kính gọng đen nói, “Nể tình tụi em tới đây ba ngày, gọi một đống đồ ăn, chị kết bạn với tụi em được không? Tụi em không phải người xấu đâu, chị đừng lo.”
Duyệt Chiêu vẫn nhã nhặn từ chối: “Xin lỗi, dạo này chị bận lắm, không có thời gian kết bạn.”
Tang Thiến nghe vậy thì bước nhanh tới, thành thạo giải vây cho Duyệt Chiêu: “Nhóc muốn kết bạn với chị ấy hả, nhóc nhiêu tuổi? Đừng nói là học sinh cấp ba nha?”
“Tụi em là sinh viên năm hai đại học rồi nhé!” Cô gái mặc áo khoác nhung hồng ngồi đối diện anh chàng đeo kính gọng đen đứng lên nói, “Hai đưa nó sắp tới tuổi kết hôn rồi đó!”
Họ phì cười, xô đẩy nhau.
Tang Thiến cười đáp lại: “Sinh viên năm hai thì cũng chỉ mới mười chín hai mươi thôi nhỉ? Nếu chị nhớ không nhầm thì đàn ông phải ngoài hai mươi mới được kết hôn, còn mấy năm nữa lận đó!”
“Vậy kết bạn cũng không được sao? Kết bạn đâu cần kết hôn liền đâu!” Cô gái mặc áo khoác nhung hồng nói, “Tụi em tới đây ba ngày rồi, không giảm giá cũng được thôi, nhưng làm quen đi mà.”
Tang Thiến nói: “Giảm giá chứ, hôm nay giảm cho tụi em 5%. Còn kết bạn hả, tụi em biết chị ấy nhiêu tuổi không?”
Họ đổ dồn ánh mắt vào Duyệt Chiêu.
Tang Thiên nhìn cô, bày ra vẻ mặt bất lực: “Cậu mau nói cho mấy đứa nó biết bản thân bao nhiêu tuổi rồi đi, để tụi nó thôi ảo tưởng nữa.”
Duyệt Chiêu nói dối: “Năm nay chị ba mươi mốt.”
“Hả! Không tin! Nhìn sao cũng không quá hai lăm.” Anh chàng đeo kính gọng đen hít sâu một hơi, tay run rẩy, quay sang nhìn bạn mình, cậu ta cũng đang ngẩn người, trông như cũng không tin.
Tang Thiến cười nói: “Phụ nữ ngày nay chăm sóc bản thân tốt lắm biết không? Ba mươi mốt tuổi lớn hơn mấy đứa nhiều lắm, mấy đứa xin số điện thoại của chị ấy có thấy phù hợp không? Không xấu hổ hả? Về nhà kể cho bố mẹ có khi còn bị bố mẹ mắng chết ấy chứ.”
Đúng lúc này có khách mới tới, Duyệt Chiêu nhân cơ hội thoát thân.
Một tiếng sau, Duyệt Chiêu bưng thau chén đĩa bẩn đi rửa, Tang Thiến tới gần, trêu: “Cậu hiền quá, gặp người lạ là cứ như tượng gỗ vậy, ban nãy nhìn mặt cậu buồn cười muốn chết.”
Duyệt Chiêu vừa xắn tay áo vừa ngại ngùng ngẩng đầu, nói: “Cảm ơn cậu nhé.”
Tang Thiến nói: “Cảm ơn gì trời, mấy cái này còn chả phải là hoa đào nữa nên tớ mới ngăn giúp cậu. Nói thật, mấy kẻ thấy cậu đẹp là lập tức xin số thì chẳng tôn trọng gì cậu đâu, họ nghĩ chúng ta chăm chỉ cần cù làm việc thành ra cái gì chứ? Có phải là chỗ ăn chơi trác táng đâu.”
Cô thấy Tang Thiến nói rất có lý.
“Cơ mà nói thật nhé, cậu đẹp như vậy chắc là có nhiều người theo đuổi lắm.” Tang Thiến hỏi.
Duyệt Chiêu lắc đầu: “Không có đâu.”
Tang Thiến không tin: “Một người cũng không? Nếu mà không có ai thì xạo lắm nha.”
Duyệt Chiêu cầm miếng xơ mướp cẩn thận rửa chén rồi nói: “Có một người.”
Tang Thiến hào hứng hỏi: “Người đó thế nào? Cậu kể nghe thử, tớ đánh giá cho.”
Duyệt Chiêu nói: “Anh ấy rất chân thành, hiện giờ bọn tớ là bạn.”
Tang Thiến nói: “Cậu có thích người ta không?”
Duyệt Chiêu né tránh câu hỏi, vẫn tiếp tục rửa chén, nói: “Thú thật là tình hình hiện nay của tớ không thích hợp để yêu đương. Tớ đi làm ở đây, thu nhập không cao, chờ tới khi xài hết tiền trong thẻ thì đến cả tiền trọ cũng khó mà trả nổi, như vậy thì sao mà yêu đương chứ?”
Đây là lần đầu tiên Tang Thiến thấy một đại mỹ nữ dùng lý do “điều kiện kinh tế không cho phép” để từ chối yêu đương, cô ấy cảm thấy Duyệt Chiêu rất có khí phách.
Duyệt Chiêu nói tiếp: “Giả dụ như tớ muốn mời anh ấy đi xem phim hay tặng quà sinh nhật cho anh ấy, những thứ này đều tốn tiền, rồi cả đi ăn đi uống đi chơi, tốn nhiều tiền lắm.”
Tang Thiến ngắt lời cô: “Khoan đã, đừng nói là cậu thích thằng ăn bám đàn bà nhé?”
Cô giải thích: “Tất nhiên là không, nhưng hẹn hò thì cả nam lẫn nữ đều phải tốn tiền mà, đâu phải vì tớ là nữ mà mặt dày không chi tiền được.”
Tang Thiến cảm thán: “Tam quan của cậu đứng đắn quá, vậy là rất tốt nhưng nói thật tớ thấy cậu lo lắng hơi quá. Có lẽ anh ta bằng lòng chi tiền vì cậu thì sao? Hay nói cách khác, đối với anh ta, được đi dạo với cậu, cùng ăn củ khoai nướng với cậu, ngày nào cũng được gặp cậu cũng đủ khiến anh ta vui vẻ rồi, vậy thì sẽ không so đo ai chi trả nhiều hơn đâu.”
Duyệt Chiêu cười, tiếp tục rửa chén.
Tang Thiến nói: “Nếu cậu thích anh ta thì đừng nghĩ nhiều quá. Tiền cứ từ từ kiếm là được, chúng ta còn trẻ, cứ cố gắng thì tiền sẽ nhiều lên thôi, nhưng tuổi trẻ thì trôi qua nhanh lắm, tuổi trẻ mới quý giá.”
Duyệt Chiêu vừa ra khỏi quán ăn liền vô thức tìm bóng dáng Mạc Sậu, vai đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ.
Cô quay lại, là chàng trai mặc áo hoodie trắng ban nãy. Hiện giờ cậu ta đang mặc áo jacket ôm sát, câu nệ nhìn cô.
Cậu nhẹ nhàng nói: “Em xin lỗi chuyện ban nãy, đáng lẽ tụi em không nên nói to thế. Nếu khiến chị khó chịu, em thay mặt bạn em xin lỗi chị.”
Duyệt Chiêu khách sáo nói: “Không sao đâu, chuyện qua rồi mà. Em có việc gì không?”
Chàng trai trẻ mím môi, cười lúng túng rồi nói: “Em biết chị không phải ba mươi mốt tuổi, chị cố ý nói vậy thôi.”
Duyệt Chiêu im lặng, nghĩ bụng nếu đã biết tôi nói dối sao còn đứng đây vạch trần tôi.
Thấy cô nhíu mày, cậu chàng vội vàng giải thích: “Em không có ác ý đâu, chỉ thấy chị rất hợp nhãn em thôi. Ngay từ lần gặp đầu tiên em đã luôn nghĩ tới chị, và lần nào nghĩ tới chị, em đều thấy rất vui vẻ. Em thật lòng muốn hỏi liệu em có may mắn được kết bạn với chị không ạ? Tất nhiên chỉ là bạn bè bình thường thôi, em không có ý đồ gì khác đâu.”
Cô không tỏ vẻ gì, chỉ lấy điện thoại ra, vừa cúi đầu tìm số Mạc Sậu vừa bình thản nói: “Không được, chị đã có bạn trai, anh ấy sắp tới đón chị rồi.”
Lần đầu tiên cô trách Mạc Sậu, sao hôm nay anh còn chưa đến chứ.
Cô bấm nút gọi, bên kia nhanh chóng bắt máy: “Cô tìm tôi? Nhìn về phía trước ở bên trái.”
Duyệt Chiêu ngạc nhiên, ngước lên nhìn về phía bên trái, quả nhiên là anh, vì anh mặc áo khoác đen nên hơi khó nhìn thấy trong bóng tối.
Cô cúp máy, chạy tới chỗ anh, bỏ lại chàng trai trẻ bơ vơ trong gió với suy nghĩ đến cả dáng hình khi chạy của cô cũng đẹp tuyệt trần. Đáng tiếc cô đã có bạn trai rồi.
Duyệt Chiêu hỏi Mạc Sậu: “Anh thấy tôi mà sao không đến giải vây cho tôi?”
Mạc Sậu nói: “Cô có chắc là cần giải vây? Tôi tưởng cô đang xem xét.”
Cô bực bội: “Tôi xem xét cái gì?”
Anh nói: “Thì có người tỏ tình với cô mà, có lẽ cô đang xem xét có nên đồng ý hay không.”
“…” Duyệt Chiêu câm nín, thầm nghĩ hóa ra anh lại nghĩ cô là người sẽ xem xét lời tỏ tình của người lạ.
“Cậu ta rất trẻ, nhìn từ xa thì mặt mũi cũng được.” Mạc Sậu đánh giá, “Ít nhất là mặt mũi cũng ở đúng vị trí.”
Duyệt Chiêu hạn hán lời rồi. Mạc Sậu thấy cô không nói gì thì cũng im luôn. Hai người lặng lẽ về nhà.
Đến đầu hẻm, Mạc Sậu mới nói: “Cô không thấy tôi đẹp trai hơn cậu ta à?”
Duyệt Chiêu: “…”
Mạc Sậu nói tiếp: “Tôi còn cao hơn cậu ta rất nhiều nữa.”
Cô dừng chân, quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt ẩn giấu tâm trạng của anh rồi hỏi: “Anh vòng vo nãy giờ rốt cuộc là muốn nói gì?”
Anh hỏi: “Cô muốn nghe lời thật lòng không?”
Duyệt Chiêu do dự một lát rồi gật đầu.
Một lát sau, ánh mắt Mạc Sậu trở nên lạnh lùng, nói thẳng thừng: “Thật lòng là tôi rất không muốn nhìn thấy cô nói chuyện với người khác.”
Duyệt Chiêu: “…”
Ặc, anh thẳng thắn quá, giờ thì làm sao cô tiếp lời anh được đây?
Giải thích với anh ư? Nếu giải thích, cô dùng thân phận gì? Kỳ lắm…
Duyệt Chiêu khẽ cúi đầu, cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy trong gió đêm. Một giây sau, cô bắt đầu vận dụng tất cả EQ mà mình có để suy nghĩ nên tiếp lời anh như thế nào để hai bên đều không phải lúng túng, thậm chí là có thể làm anh vui lên.
Trong lúc cô chần chờ, Mạc Sậu nói tiếp: “Nhưng xui là tôi đã nhìn thấy rồi nên giờ tôi khó chịu lắm.”
Duyệt Chiêu: “…”