Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 10

Editor: Tiểu Ly Ly.

Tôi từng yêu bạn, thật lòng yêu bạn một thời gian, lại không còn yêu bạn như trước..

——《 bọn họ từng ở nơi này. 》

Đó là tháng năm sau cùng của một tuần lễ, buổi trưa thứ bảy, Đông Á đang chuẩn bị ra cửa ăn cơm, nhận được điện thoại của Đông Tổ Vân: "Á Á, con có ở nhà không?"

"Ở nhà, làm sao vậy, cha?"

Đông Tổ Vân: "Con vào phòng sách nhìn một chút, trên bàn có một túi giấy bọc hàng hay không?" Đông Á theo lời đi vào phòng sách, nhìn thấy một cái túi giấy da trâu lớn màu vàng đất đặt ở ngay chính giữa: "Có cha, muốn con đưa qua sao?"

"Cha tạm thời không đi được, bây giờ con cứ tới đây." Đông Tổ Vân nói ra địa chỉ.

Đông Á mang theo túi, chìa khóa và túi giấy bọc hàng kia, xuống lầu đề xe, ở trên đường đổ xe một lát, bên kia Đông Tổ Vân cần gấp, gọi điện thoại tới đây thúc giục một lần, lúc này Đông Á khỏi phải nói đang hâm mộ những chiếc xe máy chạy trên đường, sớm biết như vậy liền lấy chiếc xe điện cũ của Triệu Mai đi ra, không biết có còn điện hay không.

Đông Tổ Vân ăn cơm ờ khách sạn gần đơn vị của ông, nên Đông Á lần mò cũng có thể đến. Dừng xe xong, một đường đi lên lầu dưới sự hướng dẫn của phụ vụ, còn chưa đẩy cửa phòng ra là có thể nghe thấy được mùi thuốc lá với giọng nói tràn ngập từ bên trong, bên trong lẫn lộn một hai giọng nói của phụ nữ.

Cửa vừa mở ra, một hơi lạnh mang theo mùi thuốc lá đập vào mặt, Đông Á không tự chủ mà ngừng thở. Bên trong phụ nữ, đàn ông đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô.

Đông Tổ Vân đứng lên đi tới, nhận lấy túi trong tay Đông Á, nhìn những người đang ngồi giới thiệu: "Con gái của tôi."

Đông Á mỉm cười gật đầu, đồ đưa đến, muốn đi. Đông Tổ Vân gọi lại: "Đã ăn chưa? Ngồi xuống ăn chung đi."

Những người đang ngồi cũng biết là thiên kim của Đông Tổ Vân, cũng khách khí giữ cô lại, trong lòng của Đông Á cũng sáng suốt, tự nhiên sẽ không ở lại, lấy cớ hẹn người ăn cơm, nên phải đi.

Trong nháy mắt đóng cửa lại, từ giống “Lương tổng” ở bên trong bay vào lỗ tai, không biết vì sao, Đông Á đối với hai chữ này có chút nhạy cảm, lúc này ngớ ngẩn, có thể cũng trùng hợp có người cùng họ mà thôi, Đông Á không có nghĩ tới anh, khép cửa lại, xoay người rời đi.

Cô suy nghĩ xem buổi trưa hôm nay có muốn đi đến cửa hàng Tâm Nghi ngồi một chút hay không, nghĩ đi nghĩ lại liền lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm ngưới hẹn ăn cơm, vừa mới mở vi tính ra, một loạt tin tức nhảy đến trước mắt: Bao Tô Bà, đơn vị, cha mẹ, gia tộc, bạn thân, lướt xong từng cái, thấy dưới cùng là tin tức của Thang Mật, cô ấy mới vừa trở lại sau khi đi Châu Âu với chồng, rất lâu đã không có liên lạc.

Đông Á mở ra xem.

Thang Mật: "Hôm nay Lương Mặc Nguyên đến Đinh Thành, các cậu đã gặp nhau chưa?"

Hôm nay Lương Mặc Nguyên đến Đinh Thành? Còn muốn gặp mặt? Đông Á bó tay nghĩ cũng không ra, tại sao Lương Mặc Nguyên muốn gặp mặt cô? Cô đi chậm lại, cúi đầu nhắn tin trả lời cho Thang Mật, không có chú ý đâm đầu vào đôi nam nữ đang đi tới.

Khúc Dany phát hiện ánh mắt của Lương Mặc Nguyên đang đi bên cạnh đã bắt đầu mất tập trung, ngừng cuộc đối thoại, theo tầm mắt của anh nhìn về phía cô gái đối diện hai người, chỉ xem bề ngoài, khéo léo dịu dàng ít nói, là loại hình mà Lương Mặc Nguyên thích, nhưng nhìn người kia như thế nào cũng có mấy phần quen mắt đây?

Khúc Dany không khỏi rảnh rỗi sinh ra trêu ghẹo: "Mặc nguyên......"

Đông Á rõ ràng không để ý đến nơi này, đi bộ rất chậm, toàn bộ lực chú ý để hết ở trên điện thoại di động. Lương Mặc Nguyên giơ tay lên ngừng lời nói của Khúc Dany: "Dany, đợi chút." Toàn bộ ánh mắt của anh rơi vào nơi đó, chỉ ở nói hai chữ “đợi chút” lễ phép súc tích nhìn Khúc Dany một cái, Khúc Dany thờ ơ nghiêng nghiêng đầu, ý nói"Anh cứ tùy ý".

Ngón tay của Khúc Dany đặt ở trên môi, trong lòng khó nén nỗi ngạc nhiên, cho là Lương Mặc Nguyên chủ động quyến rũ con gái người ta đi, ai ngờ......

Vậy mà anh kêu đối phương.

"Đông tiểu thư?"

Giọng nói của Lương Mặc Nguyên rất có từ tính, mức độ rất cao, nghe qua một lần sẽ rất khó quên, nghe một tiếng “Đông tiểu thư” này ở phía sau vô cùng phong phú đặc biệt, Đông Á cũng cho là mình gặp quỷ, bởi vì cô vừa mới thấy tin nhắn kia của Thang Mật, người này làm sao lại xuất hiện rồi?

Vô tình gặp gỡ này còn kinh khủng hơn so với gặp quỷ.

Đông Á kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn theo tiếng gọi, Lương Mặc Nguyên đứng ở chỗ không xa, hôm nay anh một thân trắng, tây trang màu trắng, quần dài màu trắng, anh mặc đồ trắng tây trang thật sự rất đẹp mắt, có vẻ đặc biệt thân sĩ ưu nhã.

Hai mắt mở trừng, cô vẫn có chút không tin người đứng trước mặt này là anh. Đồng thời cũng chú ý tới cô gái đứng bên cạnh anh, tóc ngắn màu đen, người mảnh mai khéo léo, trai tài gái sắc, hai người rất xứng đôi, hết sức đẹp mắt. Đông Á nhớ tới cô ấy, ngày đó Lương Mặc Nguyên cho cô mượn khăn tay đã gặp qua.

"Lương Tiên Sinh, anh...... làm sao lại ở Đinh Thành?" Đông Á khẽ mỉm cười với Khúc Dany. Cũng ngay tại lúc này, Khúc Dany chợt nhớ tới mình đã gặp qua vị Đông tiểu thư này ở nơi nào.

Khúc Dany liếc nhìn Lương Mặc Nguyên ở bên cạnh, vẻ mặt của người này cũng không khác thường, hợp tác nhiều năm như vậy, những biến hóa nhỏ bé vụn vặt, thông minh như Khúc Dany làm sao không biết. Cô gái trước mắt này, ở torng lòng của người bạn thân cô, có lẽ không giống với bạn bè khác phái của anh. Nghĩ tới đây, Khúc Dany không tự chủ nhếch môi nhẹ, trong lòng muốn xem kịch vui.

Thu hết vẻ mặt suy sụp của Đông Á vào mắt, trong lòng Lương Mặc Nguyên bỗng nhiên có chút thay đổi, nâng lên một bên khóe môi, lộ ra một nụ cười đẹp mắt: "Đinh Thành có một hạng mục phải làm, có hẹn với lãnh đạo trong thành ăn cơm chỗ này. Còn cô, ăn cơm xong chưa?"

Đông Á gật đầu một cái, bắt đầu bịa chuyện: "Ăn rồi......" Cũng ngay tại lúc này, bóng đèn trong đầu đột nhiên “bành” một cái sáng ra, mới vừa tỉnh ngộ lại, mới vừa ở trong phòng cha nghe được "Lương tổng" mới không phải trùng hợp, cùng với nhiều chi tiết nổi lên: trong phòng đầy người ngồi lại cố tình để trống hai cái ghế, là bởi vì còn có hai người chưa đến, chỉ sợ sẽ là hai người trước mắt kia.

Lúc này, điện thoại di động Khúc Dany kêu, cô bắt máy nghe một lát, vội vã nói một câu "Đến đây", cúp điện thoại.

"Mặc Nguyên, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi. Đông tiểu thư, xin lỗi, chúng tôi còn có chuyện, đi trước một bước." Khúc Dany nói.

Đông Á thông cảm nói: "Tốt, vậy tôi không quấy rầy các người, Lương Tiên Sinh." Cô nhìn nhìn Khúc Dany, lại không biết gọi làm sao, dừng một chút, "Vị tiểu thư này, hẹn gặp lại."

Khúc Dany vươn tay: "Tôi tên là Khúc Dany."

Đông Á bất tay với cô: "Khúc tiểu thư, chào cô."

Gặp thoáng qua, Lương Mặc Nguyên chợt lên tiếng: "Đông tiểu thư."

Đông Á dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười: "Hả? Còn có việc sao, Lương Tiên Sinh?"

Lương Mặc Nguyên mím mím môi, dừng lại trong giây lát, tựa hồ đang châm chước lời nói: "Buổi tối bớt thời gian tôi mời cô ăn cơm, có chuyện muốn nhờ cô giúp một tay."

Đông Á chợt bị điện giật một phen.

Ánh mắt của Lương Mặc Nguyên phóng điện, không liên quan thích và yêu. Chì cần ở bên trong nửa mét nhất định sẽ bị điện giật tới, càng gần thì lực sát thương càng lớn.

Trong nháy mắt, đại não như ngưng hoạt động, gần như không còn kịp suy nghĩ nữa mà đồng ý: "Được."

Đuôi mắt cong lên, trong ánh mắt đen nhánh hội tụ thành ngôi sao sáng: "Được, cứ quyết định như vậy đi. Hẹn gặp lại."

Đông Á đi về phía trước một lát, dừng bước chân lại, khẽ dừng chân, cuối cùng không quay đầu lại, luôn luôn bước đến lối đi của thang máy.

Đi không bao lâu, cô ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: cô và Lương Tiên Sinh không có trao đổi cách thức liên lạc! Cũng ngay tại trong nháy mắt này, Đông Á che giấu phát hiện, theo từ trong đáy lòng mà nói, cô rất chờ mong lần nữa chạm mặt với Lương Mặc Nguyên, cũng rất tò mò anh muốn cô giúp chuyện gì. Đó đích thực là ở chung vô cùng thoải mái với một người, giống như liều thuốc quan tâm mới mẻ rót vào cuộc sống vô vị buồn tẻ của cô.

Mong đợi, tóm lại là một chuyện siêu cấp tốt đẹp.

Trong lòng không khỏi thay đổi tốt hơn.

***

Chuyện hạng mục nói với cán bộ cao cấp Đinh Thành rất vui vẻ.

Trên đường trở về, Khúc Dany và Lương Mặc Nguyên ngồi chung một xe, toàn bộ hành trình anh đều không nói gì, cúi đầu loay hoay điện thoại di động.

Khúc Dany không che giấu được tò mò, tiến tới nhìn, trùng hợp bắt gặp được bạn tốt đang viết lý do, nhanh chóng đánh xong ba chữ  "Lương Mặc Nguyên", Khúc Dany phốc xích bật cười, bả vai đẩy đẩy anh: "Chẳng lẽ anh muốn theo đuổi người ta sao?"

Lương Mặc Nguyên nhìn màn hình nửa giây, nhắc nhở đã gửi đi thành công, khẽ nhướng mày: "Hả?"

Nghe giọng điệu tâm tình không tệ, Khúc Dany vẫn là cười: "Buổi tối ước hẹn cũng không cần trợ lý em đi theo chứ?"

Trong giọng nói của anh nở chút nụ cười: "Buổi chiều cho em nghỉ phép."

Hiện tại đến phiên Khúc Dany nhướng mày: "Vậy em đây trở về Hạng Thành rồi, ông chú anh sẽ không có ý kiến chứ?"

Lương Mặc Nguyên liếc nhìn cô: "Trở về lấy phương án ra điều chỉnh, còn có phía hợp tác nước Mĩ bên kia......"

"Tốt lắm tốt lắm. " Khúc Dany làm tư thế OK: "Anh yên tâm ước hẹn của anh đi." Thuận tiện vỗ vỗ bờ vai của anh: "Cố gắng lên!"

"Không phải ước hẹn. Là thật sự có chuyện muốn nhờ cô ấy giúp một tay." Lương Mặc Nguyên nhấn mạnh.

Khúc Dany cười hì hì: "Trong lòng anh nghĩ như thế nào em không rõ ràng lắm, đều là em dùng nhiều năm phán đoán của mình nên đối với anh rất hiểu rõ. " Dừng một chút, cô nhìn nhìn Lương Mặc Nguyên, anh như có điều suy nghĩ vuốt đồng hồ trên cổ tay, Khúc Dany tiếp tục nói: "Em còn nhớ anh đã nói sẽ không kết hôn, qua nhiều năm như vậy anh vẫn không có tìm, nhưng là bây giờ, nay không bằng xưa, chú bị bệnh liệt giường, mà anh chỉ còn lại một thân một mình, chuyện vụn vặt đa dạng, anh không làm bằng sắt cũng không thể vĩnh viễn trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, anh cũng sẽ bị thương cũng sẽ đau lòng, nếu như khi đó em không ở bên người anh, anh nên rõ ràng, em không thể nào vĩnh viễn ở bên cạnh giúp đỡ anh, một ngày nào đó em cũng sẽ lập gia đình cũng sẽ có gia đình và đứa bé của mình, nếu như cho đến lúc này, Mặc Nguyên, anh nhất định sẽ rất cô đơn. Anh xem, hiện tại ngay cả Hứa Gia Trạch cũng đã tìm được cuộc sống của riêng mình, anh thật sự không suy nghĩ một chút, chuyện kết hôn?"

Câu cuối cùng kia, Khúc Dany nói đặc biệt cẩn thận.

Lương Mặc Nguyên thật lâu không mở miệng.

Anh biết rõ, Khúc Dany nói từng câu từng chữ đều rất có đạo lý, thậm chí có thể đi sâu vào nội tâm. Anh đã có thói quen có cô ở bên người an bài xong tất cả cho mình, cũng có thói quen làm cuộc sống trở thành bạn bè, anh không cần nhớ những chuyện nhỏ nhặt kia, căn bản không cần, người bên cạnh sẽ thay anh chuẩn bị toàn bộ tốt nhất.

Mà nay, có một số việc hình như lặng lẽ thay đổi. Thứ nhất chính là Hứa Gia trạch kết hôn. Cũng đã không thể bừa bãi giống như trước, không thoải mái liền kéo đối phương đi uống rượu, anh ta có gia đình càng thêm băn khoăn. Trước kia anh rất ít cân nhắc đến những thứ này.

Khúc Dany đặt đôi tay ở trên đùi hắn, " Mặc Nguyên, chúng ta đều vô cùng lo lắng anh. Anh nên tìm người rồi, nói chuyện yêu, sau đó kết hôn, anh phải yêu cô ấy, che chở cô ấy, hai người ấm áp bao dung lẫn nhau vượt qua những ngày còn sống."

Lương Mặc Nguyên liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, mấy giây về sau xoay đầu lại đối mặt với Khúc Dany, trong mắt chợt lóe lên vẻ mặt phức tạp, tươi cười nhiều hơn một phần bất đắc dĩ.

"Dany em biết không, một người độc thân quá lâu sẽ quên cảm giác muốn yêu thương, cũng sẽ biến thành lùi bước. Anh thật sự có chút cảm tình với Đông Á, thế nhưng cảm tình tốt ấy còn chưa đủ để trở thành động lực để anh tiến tới, nhưng là không biết vì sao, mỗi lần thấy cô ấy, anh đều không nhịn được muốn dựa dẫm vào cô ấy, sẽ nói với chính mình, muốn thử một lần hay không."

Chuyên gia nói chuyện yêu Khúc tiểu thư cười to vỗ bắp đùi của anh: "Lương Mặc Nguyên, em có thể xác định cho anh biết, anh yêu cô ấy. Đi thử một lần đi, em tán thành anh đi thử một lần, nói không chừng cuộc sống sẽ xuất hiện bước ngoặt mới thì sao?"

Vậy thì đi thử một lần thôi.

Thất bại lại có làm sao đây?

Lương Mặc Nguyên nhìn bạn tốt, nhàn nhạt cười.

Một ánh sáng tà tà bắn vào bên trong xe, đánh vào tây trang màu trắng của anh,  thật là đẹp mắt.
Bình Luận (0)
Comment