Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 30

Editor: Hạ Y Lan

Khoảng thời gian gần đây Lương Mặc Nguyên rất bận, Đông Á thì ở trên trấn, cách Hạng Thành khá xa, anh cũng không thể lui tới thường xuyên như mấy tuần rồi, nhưng điện thoại thì không gián đoạn.

Trải qua mấy tuần này, Đông Á và các thầy cô trong trường cũng thân quen hơn. Cơm nước xong không có chuyện làm, các thầy giáo tận dụng hội trường hoạt động của học sinh, thầy thể dục dạy bọn họ nhảy waltz, vừa rèn luyện thân thể lại tiết kiệm tiền.

Đồng nghiệp cùng phòng làm việc với Đông Á nghe nói cô biết nhảy, nhờ cô dạy bọn họ khiêu vũ, cô liền đi.

Có người quay lại video cô dạy khiêu vũ rồi đăng lên trang cá nhân, nói là có cô gái đến từ thành phố tài nghệ song toàn, một truyền hai truyền cứ thế mà lan đi. Không biết thế nào đã truyền đến chỗ Lương Mặc Nguyên, có một lần nhảy xong  trở về, cô nhận được điện thoại của anh, hỏi cô học nhảy khi nào, còn nhảy tốt như vậy.

Cô nghe ra anh thật lòng thán phục, trong giọng nói còn có chút kiêu ngạo nho nhỏ, chỉ thiếu chút nữa là nói:"Vợ anh sao lại giỏi thế chứ".

Nói ra thì nó cũng không phải là một kỷ niệm đẹp đẽ đối với cô, bây giờ nhớ lại chỉ là một mảnh u tối. Nhưng thường những chuyện u tối thế này lại trở thành kinh nghiệm, thành tài sản quý báu của mình.

Lúc cô được năm, sáu tuổi đã học khiêu vũ, vóc người còn không cao hơn con Đại Lang ở nhà láng giềng mới, bởi vì lòng hư vinh của Triệu Mai, cô buộc phải đến lớp học nhảy, gác chân lên cái cột còn cao hơn cô, vừa đứng là đứng hết nửa tiếng. Cô vẫn còn tuổi vui chơi, nào hiểu nhiều như vậy, chỉ biết là rất khó khăn và đau đớn, cô đã chống lại vô số lần nhưng lần nào cũng bị Triệu Mai bức ép trở lại.

Thấy những đứa trẻ khác làm xong bài tập là có thể ở trong sân chơi, khi cô học xong ở lớp khiêu vũ còn phải cầm quyển sách giáo khoa, khi học cũng phải dạng chân cho thẳng, hồi bé Triệu Mai cực kỳ nghiêm nghị, cô lại là đứa con đầu tiên, Triệu Mai muốn huấn luyện cô ra dáng vẻ bà mong muốn. Tuổi thơ của cô đã sớm bị cướp đoạt, lúc đứa bé khác chơi đùa cô phải chiến đấu trong các lớp học văn hóa, thậm chí thứ bảy chủ nhật cũng không được rảnh rỗi, học xong khiêu vũ thì đến học Piano, mỗi một loại đều không thể bỏ qua.

Có một lần cô thật sự không muốn đi, lấy cớ đi học, quẹo khúc quanh bỏ chạy đến nhà bạn học. Sau đó Triệu Mai đi tìm , không nói bất cứ điều gì, dẫn cô đến nhà xưởng của bác trai. Thời tiết nóng bức, các công nhân không chịu nổi cái nóng và tiếng ù ù của máy móc, mọi người đổ mồ hôi đầm đìa, bụi bậm rất nhiều, hoàn cảnh rất gian khổ. Cô vĩnh viễn không quên Triệu Mai chỉ vào bọn họ nói với cô rằng: "Bây giờ con không kiên trì, không lo học, sau này sẽ cực khổ giống họ vậy!"

Sau này cô vẫn nhớ về mùa hè năm ấy, những công nhân cực khổ chảy mồ hôi kia, không phải cô xem thường, chỉ là trong thế giới nhỏ bé của cô, cô đã có sự nhận thức rất nông cạn, phải học tập thật giỏi, nếu không sẽ cực khổ giống bọn họ.

Dĩ nhiên giờ thì không, đối với cô mà nói, dù làm việc ở cương vị nào, chỉ cần dựa vào hai tay kiếm tiền, dù cực khổ cũng đáng hãnh diện!

Sự kiên trì này đã hơn mười năm, đến năm cấp ba, việc học nặng nề khiến cô phải dừng lại các lớp học văn hóa, ngay cả khiêu vũ cũng gác lại. Nhưng những tiến bộ này đã thấm vào xương máu cô, cô không bỏ được. Khi những người khác nhìn thấy cô, họ sẽ ngưỡng mộ một câu: "Cô gái này dáng vẻ tốt lại có khí chất." Muốn chiếm một câu hâm mộ như thế, chỉ có chính cô biết sau lưng mình đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi, nước mắt và không ít lần đấu tranh, nó không hình thành một sớm một chiều, đó là tích lũy của những tháng ngày kiên trì và tâm sức.

Cuối kỳ, Đông Á dần dần bận rộn. Chuyện kết hôn cô tính cùng Lương Mặc Nguyên đợi đến nghỉ hè lại nói, nhưng vẫn thông báo một tiếng với ba mẹ để họ có chuẩn bị tâm lý. Tất nhiên Triệu Mai không có ý kiến gì, chỉ nói con gái cảm thấy tốt là được, Đông Tổ Vân lại khác thường, không tỏ thái độ, chỉ nói chờ Đông Á và Lương Mặc Nguyên có thời gian thì gọi đến nói chuyện một chút, dù sao lần đầu tiên gả con gái, Đông Tổ Vân phải thật cẩn trọng.

Đông Á chỉ chọn nói mấy câu tốt, không biểu đạt toàn bộ ý của Đông Tổ Vân, còn nói nghỉ hè chọn thời gian ăn cơm chung, khi đó Đông Khương cũng được nghỉ, cô cảm thấy đó là thời cơ tốt để giới thiệu Lương Mặc Nguyên với người nhà.

Cô nói một nửa giấu một nửa, Lương Mặc Nguyên cũng không ngốc, nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, phía sau liền an bài đủ thứ. Phải chuẩn bị đầy đủ, không thể để vợ mình mất thể diện.

Ngày gác thi, buổi tối phải tăng ca sửa bài kiểm tra, sửa đến hơn mười giờ, cô vặn eo bẻ cổ, thu dọn đồ đạc xong cùng các thầy cô ra khỏi phòng làm việc.

Mọi người chia tay ở cổng, cơm nước xong, tốp năm tốp ba ra về. Đông Á và mấy thầy cô khác về ký túc xá, ngày mai về nhà, trở về thu dọn một chút, tắm rửa rồi đi ngủ. Trời mới vừa mưa, trong không khí ẩn mùi bùn đất, trăng sáng bị mây đen che lấp, trên đất một bãi nước, đèn đường chiếu lên, sáng tựa như gương. Dưới tàng cây hình như có người đang đứng, ngược sáng, cái bóng chỉ lờ mờ.

Ánh mắt Đông Á lướt qua, chỉ cảm thấy bóng dáng kia có chút quen mắt. Đang suy nghĩ, bóng dáng xuất hiện từ tán cây rậm rạp, gương mặt dần rõ ràng, một cô giáo đứng gần nói: "Đây không phải là bạn trai của cô giáo Đông sao?" Ban đêm, trong sân trường yên tĩnh, câu chữ rất rõ ràng, dù cực nhỏ  cũng truyền vào tai mỗi người.

Đông Á dời bước qua xem, Lương Mặc Nguyên đang đứng dưới đèn đường.

Trời đã hoàn toàn trong. Mây đen tản đi, ánh trăng lan dần. Bóng dáng của anh vừa nghiêng vừa dài.

Anh không đi nữa, một tay để trong túi, lẳng lặng nhìn cô, khóe miệng thoáng nét dịu dàng không tan.

Các thầy cô giáo cũng thức thời rời đi, không quên trêu ghẹo cô một phen, ánh mắt như bảo họ sẽ giữ kín, Đông Á xem như không biết cười cho qua. Lực chú ý của cô đã dành cho bóng dáng người đàn ông đang đứng dưới đèn đường không xa. Chờ bọn họ đi, cô chờ không kịp đi nhanh tới, đi vài bước chạy chậm, đến trước mặt anh, ngẩng mặt lên cười hỏi: "Trễ như thế còn tới, không phải nói ngày mai sao?"

"Không đợi được ngày mai, hôm nay đã muốn đến gặp em."

"Vậy có muốn đi tối nay không? Đi với em về ký túc xá dọn đồ, còn có Abe nữa, đã lâu rồi anh không gặp nó, nhất định rất nhớ rồi." Đông Á kéo tay Lương Mặc Nguyên đi hướng ký túc xá.

Bóng đêm yên tĩnh, ngay cả ánh đèn cũng thấy thật đáng yêu. Bởi vì cô đang nắm một tay của Lương Mặc Nguyên, anh đưa tay kia ra sờ đầu cô: "So với nó, anh nhớ em hơn."

Cô phát hiện Lương Mặc Nguyên ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt. Lời đường mật ngọt ngào như thế ai không thích. Cô thích anh như thế này.

Lương Mặc Nguyên cúi đầu nắm tay cô một cách nghiêm túc, ánh đèn nhẹ nhàng hòa vào bọn họ, tay anh bao phủ cô, giữ thật chặt. Lương Mặc Nguyên sờ điện thoại, Đông Á"Ah" một tiếng, liền nghe cái tách.

Anh đưa ảnh mới chụp xong cho cô xem: "Như thế nào?"

Trong hình, chàng trai và cô gái đang nắm chặt tay nhau.

Cô xem một lát, hỏi: "Chụp cái này làm gì?"

Lương Mặc Nguyên khẽ mỉm cười: "Đăng lên cho bạn bè."


Bình Luận (0)
Comment