Gửi Nhầm Quần Sịp Cho Nam Thần

Chương 5

Sau hai lần đội quần liên tiếp, tôi không còn mặt mũi nào để đối mặt với Trần Việt được nữa.

Trần Việt là phó đội trưởng của lớp chúng tôi. Vì là phó đội trưởng nên anh phải kết bạn WeChat với ban cán sự lớp để tiện liên lạc và trao đổi công việc ngoài giờ học trong tương lai.

Anh cũng gửi một lời mời kết bạn cho tôi.

Nhưng tôi không đồng ý.

Bởi vì tôi không phải là thành viên trong ban cán sự, và tôi cũng không có gan tiếp tục liên lạc với anh.

Anh đã khiến cho trái tim tôi rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nhiều lần đội quần đã làm cho tôi e ngại.

Sau khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, tôi không còn liên hệ gì với anh nữa. Chỉ có điều ở những nơi riêng tư như ký túc xá, tôi vẫn hay nói với mọi người rằng tôi dính phải tình yêu sét đánh với Trần Việt và khi đó mọi người sẽ cười ghẹo tôi.

Cứ né tránh như vậy suốt mấy tháng, tôi bắt đầu nghênh đón sinh nhật lần thứ mười tám của mình và nhận được món quà thành niên bí ẩn do bạn thân của tôi gửi tới. Chuyện này đã thành công tạo nên lần đội quần thứ ba của tôi ngay trước mặt Trần Việt.

Tôi không dám xác định, nhưng đồng thời cũng có hơi chắc chắn rằng Trần Việt đã nghe được câu nói “Mặc cho ông Trần gì đó có tên cùng họ cùng âm với mày” của bạn thân tôi trên điện thoại.

Ngay lúc đó, tôi đã đứng hình.

Sau đó lại bỏ chạy.

Đời này của tôi, tốc độ chạy nước rút đến căn tin để tranh giành đồ ăn còn phải xách dép cho lần chạy này.

Sau khi quay về ký túc xá và lấy lại được bình tĩnh, tôi đã suy nghĩ liên tục và quyết định sẽ cho Trần Việt một câu giải thích hợp lý.

Tôi muốn vãn hồi hình tượng chính trực của mình trước mặt Trần Việt!

Tôi không kết bạn WeChat với Trần Việt, nhưng tôi có số điện thoại của anh.

Cầm điện thoại trên tay nhưng tôi lại chậm chạp không dám nhấn gọi.

Suy đi nghĩ lại một lúc lâu, tôi cảm thấy giải thích trực tiếp sẽ tốt hơn là giải thích qua điện thoại.

Tôi đúng là tuyển thủ hạng nhất bộ môn rụt cổ của quốc gia mà, chuyện giải thích với Trần Việt cứ bị tôi trì hoãn hết lần này tới lần khác.

Cuối cùng, vào một ngày tôi cần xem trai đẹp để rửa mắt, tôi đã đi đến sân bóng rổ để xem các anh đẹp trai chơi bóng.

Bên cạnh sân bóng rổ, tôi bắt gặp Trần Việt đang trong trận đấu.

Nói đúng hơn là tôi chưa kịp trốn đi thì đã bị Trần Việt gọi lại: “Trần Nguyệt.”

Động tác xoay người muốn bỏ chạy của tôi đã bị tiếng chào hỏi của anh kéo lại, tôi căng thẳng lên tiếng chào anh: “Chào đàn anh ạ.”

Hôm nay Trần Việt mặc đồng phục của đội bóng rổ, màu xanh klein* của đồng phục tôn lên làn da trắng của anh. Cánh tay không mảnh vải che lộ ra đường cong rắn chắc, làm cho người ta khó lòng chịu được aw aw.

*Màu xanh (yves) klein:

Đương nhiên, tôi sẽ không bi3n thái đến mức phô bày ra bộ mặt thèm thuồng dáng người của anh ở trước mặt anh

Đương nhiên, tôi sẽ không bi3n thái đến mức phô bày ra bộ mặt thèm thuồng dáng người của anh ở trước mặt anh.

Có điều ánh mắt của tôi đã –– tạm dừng vài giây trên cánh tay của anh.

Nhân tiện tưởng tượng xem liệu cơ bụng của anh có săn giống vậy không nhỉ?

Trần Việt nhìn tôi cười: “Đàn em có hứng thú với bóng rổ à?”

Tôi không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy.

Chỉ cần anh chịu quan sát các bạn học nữ đang vây quanh cổ vũ ở đây, hoặc chỉ cần anh không phải là trực nam* thì đều có thể nhìn ra được.

*Trực nam chỉ những chàng trai có tính cách ngay thẳng, không khua môi múa mép, có tinh thần, trách nhiệm. Đây là hình mẫu đàn ông thường đi với sự kiên định, chung tình, rất galant. Tuy nhiên, họ thường không biết cách tán tỉnh con gái, rất cứng nhắc và không nói lời hoa mỹ.

Các cô gái đến đây xem bóng rổ hiếm lắm mới có người thật sự hứng thú với bộ môn này, còn lại đa phần toàn là thích xem mấy anh đẹp trai chơi bóng.

Tôi cũng vậy.

Tất nhiên tôi sẽ không nói sự thật hư hỏng ấy cho anh nghe.

“Bóng rổ là một môn thể thao giúp nâng cao sức khoẻ rất tốt.” Tôi nghiêm túc nói vớ vẩn.

Trần Việt nhướng mày: “Tay chân em nhỏ xíu thế này, quả thật rất cần nâng cao sức khoẻ.”

Tôi – mặt không đổi sắc, tim không đập loạn – vuốt mông ngựa*: “Đàn anh nói chính xác, đàn anh thật sáng suốt.”

*Vuốt mông ngựa: là cách người Trung Quốc dùng để chỉ hành động nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi ai đó để người đó vui, hòng đạt được chút lợi ích.

“Vậy để anh dạy cho em nhé?”

“Cũng không phải là không được…” Nói được nửa chừng, tôi chợt nhận ra hành động vuốt mông ngựa của tôi đã vuốt xuống chân ngựa, xuýt thì bị nó đạp chết.

Tôi vội vàng đổi ý: “Em không giỏi lắm.”

“Đàn em đừng tự coi thường bản thân như thế chứ, anh thấy em chạy trốn rất nhanh cơ mà.” Trần Việt cười cười, trong lời nói của anh như chứa đựng hàm ý khác: “Giỏi hay không thì phải học mới biết được.”

Tôi cười trông rất miễn cưỡng: “Đàn anh, thật ra em phế mấy môn thể dục thể chất lắm. Em chỉ biết đánh Thái Cực Quyền thôi, chứ bóng rổ thì không biết ạ.”

Trần Việt vẫn cười không dứt: “Anh nhìn ra được em rất giỏi Thái Cực Quyền.”

Nói đến cái này, tôi không hề tỏ ra khiêm tốn một chút xíu nào, dù sao tôi cũng là một cao thủ Thái Cực Quyền được giáo viên thể dục hết lòng khen ngợi.

“Đúng vậy, em là cao thủ đánh Thái Cực đấy, còn từng đoạt giải thưởng thi đấu nữa cơ.” Tôi vỗ vỗ ngực, khá là kiêu ngạo.

“Hay là em dạy anh đi?”

“Không hẳn là không…” Tôi lại bị Trần Việt xoay vòng vòng một lần nữa. Nhưng lần này, khi tôi định lên tiếng đổi ý thì Trần Việt đã nhanh chân hơn một bước ngắt lời tôi.

“Cứ quyết định vậy đi. Hẹn gặp em tại sân vận động vào cuối tuần này.” Trần Việt xoa đầu tôi rồi cười nói, “Đã đồng ý rồi thì không được đổi ý đâu đấy, bằng không thì em sẽ không cao thêm được nữa.”

Tôi: “…”

Đàn anh, anh đang lừa gạt một đứa nhỏ ba tuổi đấy à?

Em đã mười tám rồi, anh nghĩ em sẽ tin vào mấy cái chuyện ảo lòi này sao?
Bình Luận (0)
Comment