“Em chưa bao giờ trải qua một buổi tối như thế này, bị đám đông nhìn chằm chằm và hò reo trong một bữa tiệc.”
“Trước đây khi trao đổi ở Moscow cũng có những bữa tiệc giao lưu, nhưng chỉ có một số ít sinh viên Trung Quốc có thể hòa nhập với sinh viên địa phương. Họ tụ tập cùng nhau, cầm bia cười đùa, nhưng em cảm thấy rất khó để hòa nhập.
“Hôm nay đi cùng anh, ban đầu em chỉ định xem cho vui không ngờ lại bị anh lừa…”
Trên đường về, Yến Đường nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở sa mạc rất lớn. Cái nóng ban ngày đã tan biến, gió đêm mang theo hơi lạnh, xua đi sự náo nhiệt từ bữa tiệc.
Chiếc xe đi vào con phố chính của thành phố casino, lướt qua tượng Nữ thần Tự do cầm ngọn đuốc và tháp Eiffel với ánh đèn đỏ, xanh, trắng. Đài phun nước của khách sạn Bellagio vươn lên hàng chục mét trong không trung, hòa cùng tiếng nhạc.
Mái tóc dài của Yến Đường bị gió thổi bay về phía sau, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh đèn nhấp nháy rực rỡ.
Giống như lần trước ở Legend, cô uống một chút rượu và trở nên nói nhiều hơn.
Điều này phải trách Tống Úc đã chơi quá đà trong bữa tiệc, khiến cô căng thẳng đến mức nhầm rượu thành nước táo có ga và uống một ngụm lớn.
“Lừa? Anh không bao giờ lừa người. Em biết tại sao anh lại làm thế trong bữa tiệc hôm nay mà. Bạn bè anh đều nhìn ra anh thích em.”
Tống Úc đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn bạn bè, nghe cô nói vậy liền đặt điện thoại xuống nghiêm túc tuyên bố.
“Suy nghĩ của anh luôn hiện rõ trên mặt, nếu em không hiểu, anh sẽ trực tiếp nói cho em biết.”
Yến Đường quay đầu nhìn cậu, ánh mắt cậu thẳng thắn nhưng cũng đầy tinh nghịch.
Cậu chưa bao giờ ngại ngần che giấu suy nghĩ của mình, sự thành thật của cậu khiến người ta không thể nảy sinh ác cảm.
Còn Yến Đường là người phản ứng chậm.
Nhưng cô thích suy nghĩ mọi chuyện một cách từ từ, và giờ đây cô đã bắt đầu nhận ra một chút sự thật.
“Anh đang không vui vì phải che giấu mối quan hệ hiện tại của chúng ta.” Cô nói.
Tấm ngăn trong xe từ từ được nâng lên.
Tống Úc nắm lấy tay cô lặng lẽ xoa nhẹ, không phủ nhận, “Em còn nhận ra gì nữa?”
Cô liếc nhìn cậu, nói thêm: “Từ chiều đến giờ, anh liên tục nắm tay em. Anh muốn đến bữa tiệc vì muốn nhìn em mặc đồ bơi nên trong bữa tiệc anh đã rất nóng lòng muốn rời đi.”
Chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe ngoài trời của khách sạn. Nơi đây bị che khuất bởi những tòa nhà cao tầng, không một bóng người, chỉ có vài cột đèn hình cầu tỏa ánh sáng mờ ảo xuống mặt đất.
Tài xế thấy người ngồi sau không xuống xe, liền tự động bước ra xa, đứng hút thuốc chờ đợi.
Trong xe, Tống Úc nghiêng người mỉm cười nhìn cô.
“Đúng vậy, vì em có thân hình đẹp, rất thu hút anh. Anh không nghĩ rằng h@m muốn này là thấp hèn.”
Quả thật, cậu chưa bao giờ che giấu sự thích thú của mình, nhưng Yến Đường luôn nghi ngờ về độ tin cậy của tình cảm này. Nhưng giờ đây, cô chợt nhận ra rằng có lẽ câu trả lời đã nằm ngay trên bề mặt, bởi vì cậu luôn trả lời thẳng thắn mọi câu hỏi.
Tình cảm của Tống Úc dành cho cô là chân thật, nhưng cũng nông cạn.
Đó là sự h@m muốn nằm ngoài dự đoán của cô, và sự quan tâm dựa trên sự tò mò.
Đúng vậy, tình cảm của một chàng trai mười tám tuổi có thể sâu sắc đến đâu? Cậu còn quá trẻ, từ nhỏ đã có mọi thứ mình muốn đương nhiên không ngại ngần thể hiện khát khao của mình, cũng chẳng sợ người khác biết.
Còn cô thì sao?
Bị dụ dỗ bởi khuôn mặt đẹp trai và những lời ngọt ngào, bị cậu dẫn dắt vượt qua ranh giới cuộc sống vốn có để nhìn ngắm một thế giới khác.
Tình cảm của cô, chẳng phải cũng nông cạn sao?
Thực tế, cô đã hài lòng với chút tình cảm nông cạn mà Tống Úc dành cho mình và cô không mong đợi, cũng không chuẩn bị tinh thần để đón nhận thứ gì đó sâu sắc hơn từ cậu.
Nghĩ đến đây, Yến Đường bất chợt bật cười.
Đây là lần đầu tiên cô cười như vậy, không biết là do rượu tác động hay vì cô đã thông suốt mọi chuyện, nhưng nụ cười lúc này của cô không còn chút e dè nào, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết.
Tống Úc nhìn cô đứng hình.
“Hôm nay em thực sự không tức giận, mặc dù lúc anh hôn em rất hư, đáng bị dạy dỗ.” Yến Đường khẽ nói.
Vẻ mặt cậu bỗng dịu lại, nắm tay cô bước xuống xe, giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh biết mà.”
Hai người bước vào đại sảnh khách sạn lộng lẫy ánh đèn, đi thang máy lên tầng phòng suite. Những người khác tối nay hoặc đi xem ảo thuật, hoặc đi dạo phố, hành lang vắng tanh không một bóng người.
Yến Đường dừng lại trước cửa phòng mình, tựa lưng vào cửa ngẩng đầu hỏi cậu:
“Anh luôn biết mọi thứ, đầu óc thông minh như vậy, rốt cuộc còn điều gì anh hiểu rõ nhưng chưa nói với em?”
Tống Úc liếc nhìn số phòng, chợt nhớ ra mình hình như chưa từng vào phòng của Yến Đường, cậu đoán bên trong chắc chắn ngập tràn hương vị của cô.
“…Anh còn biết.”
Cậu đặt tay lên eo cô, vừa tìm thẻ phòng vừa cúi đầu hôn cô.
“Thực ra em cũng muốn anh c ởi đồ bơi của em, đúng không?”
Lần này hôn, cả hai đều mở mắt, khoảng cách quá gần khiến hàng mi của họ gần như chạm vào nhau.
Ánh mắt họ chạm nhau, tầm nhìn chìm vào tầm nhìn.
Yến Đường không phủ nhận.
Cô buộc phải thừa nhận rằng, nghĩ đến cảnh Tống Úc dùng đầu ngón tay kéo sợi dây buộc thành nơ màu hồng cũng rất quyến rũ.
Trên người Yến Đường chỉ có hai túi quần, Tống Úc sờ khắp nơi mà không tìm thấy thẻ, đang băn khoăn thì nghe thấy tiếng “tít”, cửa mở.
Người trong lòng cậu ngả về phía sau, lùi vào trong theo cánh cửa, chưa kịp bước vào thì cửa đã đóng sập lại.
“Cô giáo?” Tống Úc ngơ ngác.
Cánh cửa lại hé ra một khe nhỏ, xích khóa an toàn được cài chặt, chỉ để lại một khoảng cách dài bằng một ngón tay.
Yến Đường đứng sau cửa, nói với cậu: “Anh nói đúng đấy, nhưng em phải cho anh biết rằng, hôm nay em đồng ý hôn anh trong tình huống đó là vì hy vọng anh đừng dùng cách tổn hại sức khỏe để đạt được mục đích. Anh không phải trẻ con nữa, có thể làm nũng, nhưng không thể vô lý. Lúc đó em nói với anh đừng công khai, là rất nghiêm túc.”
“Nhưng ngày mai anh phải đi LA rồi.”
“Vì vậy, anh nên đi ngủ sớm thay vì lại vận động cả đêm.”
Thấy cô từ chối dứt khoát như vậy, Tống Úc im lặng một lúc, rồi nói: “Như thế này anh không ngủ được.”
Cậu chỉ là một chàng trai vừa mới nếm thử hương vị ngọt ngào, sau hai ngày nhịn nhục tưởng rằng hôm nay cuối cùng cũng có thể thỏa mãn.
Yến Đường nhìn chằm chằm vào cậu.
Vẻ thất vọng của cậu hiện rõ trên khuôn mặt, mắt cúi xuống, mím môi, tay vẫn chống lên cửa, không muốn cô đóng lại.
Cô nói: “Anh cúi xuống đi.”
“Em mở cửa trước đi.”
“Anh cúi xuống trước đi.”
Cậu đành phải cúi đầu xuống, tưởng rằng cô sẽ nói gì đó nhỏ nhẹ, nhưng không ngờ rằng ngay giây tiếp theo cậu đã bị hôn lên trán.
Tống Úc hơi giật mình, hàng mi dài khẽ rung, ngẩng mắt nhìn cô.
Yến Đường nhìn qua khe cửa, mỉm cười với cậu, bắt chước lời cậu từng nói: “Đây là một nụ hôn an ủi, hy vọng nó giúp anh cảm thấy tốt hơn.”
“Chúc anh ngủ ngon, Kirill.”
Cô lại nói bằng tiếng Nga.
Như mọi khi, giọng điệu mềm mại, quyến rũ, len lỏi vào tai cậu.
Cánh cửa lại đóng sập lại, luồng không khí theo lực đóng cửa, mang theo hương thơm nhẹ nhàng từ trong phòng xộc thẳng vào mặt Tống Úc.
Hành lang vắng lặng, yên tĩnh không một tiếng động.
Tống Úc đứng trước cánh cửa đóng chặt thản nhiên nghĩ – mùi hương trong phòng cô quả thực giống như cậu tưởng tượng.
*
Yến Đường thức dậy lúc chín giờ sáng hôm sau, khi cô ra ngoài ăn sáng thì Tống Úc đã lên máy bay đến LA rồi.
Họ sẽ bay vào sáng hôm sau, trước tiên đến LA gặp Tống Úc, sau đó cùng nhau trở về Bắc Kinh. Nói chính xác thì chỉ còn lại một ngày hôm nay để khám phá Las Vegas.
Cô cùng những người khác trong câu lạc bộ ăn sáng xong, sau đó cùng nhau xuất phát đi mua sắm tại Outlet.
Tống Úc biết cô đi mua sắm nên không quên để lại cho cô một thẻ. Có lẽ tối qua cậu định đưa cho cô sau khi tình tứ, nhưng kết quả bị cô đóng cửa đành phải nhờ Siêu Tử chuyển giúp.
Là nhân chứng từng chứng kiến Yến Đường vào phòng nghỉ của Tống Úc, Siêu Tử đã ngửi thấy mùi khác lạ, nhưng thấy Tống Úc không nói gì, đành phải giả vờ ngây thơ, để lần sau đấu tập không bị đánh bay thật.
Yến Đường cất thẻ vào túi, không lấy ra dùng.
Hiện tại khoản tiền tiết kiệm của cô khá dư dả, dùng tiền của mình mua đồ cảm thấy rất yên tâm. Hơn nữa, hôm nay cô đến Outlet chủ yếu là để “nhập hàng”, trong điện thoại có danh sách những thứ bạn cùng phòng và chị họ muốn mua, từ móc khóa Hello Kitty đến túi Burberry, mua từng món một, đến lúc chuẩn bị rời đi thì đã xế chiều.
Mọi người xách túi lớn túi nhỏ, đồng ý về khách sạn cất đồ trước.
Đường Nhụy Tâm mấy ngày nay đi chơi khắp nơi, hiện tại đôi chân đã mỏi nhừ mệt mỏi , về đến khách sạn liền không muốn ra ngoài nữa. Nhưng ngồi trong phòng lại thấy chán, lãng phí đêm cuối cùng, nên hỏi Yến Đường có muốn cùng đi ngồi thuyền trên con sông Venice nhân tạo trước khách sạn không.
Yến Đường cũng không muốn đi bộ nhiều, đồng ý ngay, cất đồ xong liền xuống lầu, đợi Đường Nhụy Tâm và Vương Thiên Minh tại đại sảnh.
Sòng bạc cũng nằm ở tầng một, cô đứng giữa mái vòm vẽ màu vàng kim và những chiếc máy đánh bạc đủ màu, như một người ngoài cuộc lần nữa ngắm nhìn khung cảnh trong nhà không thể thấy ở Trung Quốc.
“Xin chào, cô gái.”
Yến Đường đột nhiên nghe thấy một giọng nói, theo phản xạ quay đầu nhìn lại, lập tức sững sờ.
“Tôi không chắc cô có biết tôi không, tôi là Victor, Victor Ivanov.”
Người đàn ông đứng bên cạnh cô, khuôn mặt góc cạnh lộ ra nụ cười.
“Tôi và Kirill là bạn, quen nhau từ nhỏ.”
Mặc dù Victor có khuôn mặt dữ dằn, nhưng khi cười lại khá thân thiện, nếu Yến Đường chưa từng xem sổ tay của Tống Úc, có lẽ cô thật sự sẽ tin.
Cô hỏi với giọng điệu bình thản: “Có chuyện gì sao?”
“Chỉ là tình cờ gặp nhau, đến chào cô một tiếng. Tôi thấy cô đi cùng đoàn huấn luyện viên trong ngày thi đấu của cậu ấy, cô là phiên dịch của cậu ta à? Hay là… phiên dịch kiêm bạn gái?”
Victor cười một tiếng, lắc lắc điện thoại.
“Có người nói thấy cậu ta hôn một cô gái trong bữa tiệc, chuyện đó thật hiếm có tiếc là tôi chưa xem được ảnh, hy vọng không nhận nhầm người, dù sao cô cũng là người mới xuất hiện bên cạnh cậu ta.”
Yến Đường nhíu mày, liếc cậu ta một cái, không trả lời, vẫn hỏi lại: “Cậu có chuyện gì không?”
Nhưng Victor dường như thật sự chỉ đến chào hỏi, nói vài câu vô thưởng vô phạt với cô, đợi Đường Nhụy Tâm và Vương Thiên Minh từ xa vẫy tay với Yến Đường liền chủ động dừng cuộc trò chuyện.
Nhưng Yến Đường không ngờ rằng, Tống Úc tối hôm đó đã biết cô gặp Victor, và rất kiên quyết yêu cầu video call ngay lập tức, hỏi đi hỏi lại xem cô có bị quấy rối không, có bị bắt nạt không, thậm chí sáng hôm sau khi họ lên máy bay đến LA, còn đặc biệt dặn dò chị Hồng và Siêu Tử chú ý đừng để Yến Đường bị tụt lại phía sau.
“Không cần lo lắng, cậu ấy chỉ nói vài câu xã giao thôi, cũng không hỏi về chuyện huấn luyện của anh.”
Sau khi lên máy bay, Yến Đường ngồi xuống ghế bên cạnh Tống Úc.
Cậu nhìn cô chằm chằm một lúc, như thể đang xác nhận cô không sao, rồi mới thu lại ánh mắt, giọng nói không chút gợn sóng.
“Anh không lo lắng chuyện cậu ấy hỏi về anh, chỉ lo cho em thôi. Xin lỗi, là lỗi của anh, lẽ ra anh nên kiên quyết thuê một vệ sĩ cho em.”
Yến Đường hơi nghẹn lời.
Chuyện thuê vệ sĩ thật sự hơi quá đáng. Chuyện này đã được nhắc đến ba lần khi Tống Úc quyết định đi LA, cô cảm thấy thật sự không cần thiết, nhiều lần cam đoan với Tống Úc rằng cô sẽ đi cùng đoàn, Tống Úc mới thôi.
“Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.” Yến Đường lại nói, “Sự lo lắng của anh là thừa.”
Thực tế không phải chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tống Úc biết chuyện này là vì nhận được bức ảnh Victor gửi đến – trong ảnh là lưng của Yến Đường.
Dưới bức ảnh còn kèm theo một dòng chữ đầy ác ý: Cô gái của mày đẹp thật đấy.
Yến Đường thấy sắc mặt Tống Úc không ổn, im lặng khác thường, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Victor cố tình khiêu khích anh, muốn anh sớm thi đấu, đánh một trận với cậu ta.”
Những võ sĩ ký hợp đồng với UFC như Tống Úc, trong hợp đồng đều quy định số trận đấu phải tham gia, thông qua chiến thắng để không ngừng nâng cao thứ hạng, cuối cùng lọt vào top 10 của hạng cân tương ứng, thách đấu đai vàng.
Yến Đường thời gian qua không bỏ lỡ bất kỳ buổi họp chiến thuật nào, tự nhiên cũng nghe được không ít chuyện phiếm, Đường Nhụy Tâm cũng nhắc đến Victor nhiều lần, biết rằng Tống Úc sớm muộn cũng phải đấu một trận với Victor, nhưng không phải bây giờ, vì ưu thế của hai người họ là giống nhau – vật và khống chế mặt đất, Tống Úc đến Trung Quốc học tập, ở một mức độ nào đó chính là để khắc chế Victor.
“Đánh thì đánh.” Giọng Tống Úc lạnh lùng.
Yến Đường kinh ngạc, khuyên cậu: “Anh đừng hấp tấp…”
Nhưng Tống Úc lại cực kỳ kiên quyết, và thông báo với Tiểu Đàm sau khi máy bay hạ cánh sẽ liên hệ với ban tổ chức xếp lịch thi đấu.
Máy bay bắt đầu lăn bánh từ từ cất cánh, cảm giác mất trọng lực ập đến. Yến Đường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầng mây che phủ cảnh quan thành phố, đưa họ bay về hướng Bắc Kinh.
Chuyến đi nước ngoài như mơ kết thúc, khi trở về Bắc Kinh cô sẽ phải đối mặt với buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp.
Sau những ngày náo nhiệt vốn dĩ sẽ có chút bâng khuâng, giờ cô còn thêm nỗi lo lắng về trận đấu của Tống Úc.
“Đừng lo.”
Yến Đường quay đầu nhìn chàng trai ngồi bên cạnh, “Nhưng anh làm thế rất không tỉnh táo.”
“Không phải như em nghĩ đâu.” Tống Úc đưa tay đắp chăn cho cô, chậm rãi nói: “Trên võ đài, sợ hãi chính là thua cuộc, nếu bản thân còn không tin mình sẽ thắng, vậy lên sàn đấu làm gì.”
Nói xong, cậu lại nở nụ cười, véo nhẹ má cô, nói thêm: “Hơn nữa, anh chưa từng thua.”
Từ nhỏ đến lớn, dựa vào trí thông minh và thực lực áp đảo, Tống Úc cuối cùng đều sẽ có được mọi thứ cậu muốn, khiến mọi chuyện diễn ra theo ý mình.
Không có ngoại lệ, cũng không thể có ngoại lệ.
Cậu hoàn toàn chắc chắn về điều này.